Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2784: Không tin

“Em trai ngươi xảy ra chuyện gì?” Trần Đông Phong với em trai Hào ca thật ra là bạn tốt, thế nên không khỏi lên tiếng quan tâm.
Hào ca cười khẩy, khinh thường nói: “Nói ra thì cũng đáng chết, tư duy của tiểu tử đó quá đần.”
“Thấy ta chấp chưởng đội săn giết liền không phục, rồi gia nhập Long Thần Điện kia, còn dám tiêm vào trong người thứ vớ va vớ vẩn.”
“Kết quả chơi hỏng rồi, cơ thể hoàn toàn không được, đoán chừng cách cái chết không xa.”
“Việc này ta cũng đã nghe qua, cũng từng đi khuyên hắn, đáng tiếc.” Trần Đông Phong gật đầu, Long Thần Điện ở trong vòng đám phú nhị đại ở kinh thành đúng là rất nổi tiếng, thật ra có không ít người muốn tham gia, suy cho cùng trong cơ thể trồng hạt giống gì đó liền có thể đạt được lực lượng phi nhân, làm nam nhân ai mà không động lòng chứ.
Đám người bọn hắn cái gì cũng chơi qua, cũng chơi ngán rồi, dần dần có người chơi tương đối khác người, hạt giống trồng trong cơ thể đều là thao tác cấp thấp.
“Đáng tiếc cái gì?” Hào ca nghiêng mắt nhìn Trần Đông Phong, “Ngươi rất quan tâm hắn đấy nhỉ.”
Trần Đông Phong hờ hững xua tay: “Quan tâm là bình thường thôi, nói sao thì cũng từng chơi cùng đám anh em đó, nhưng ta chắc chắn sẽ hỗ trợ Hào ca.”
“Được rồi, không nói nhảm nữa.”
Hào ca không liếc nhìn bình rượu vang mà nam nhân cơ bắp đưa qua, hắn trực tiếp đứng dậy nói với Trần Đông Phong: “Trước hết xử lý chuyện này cho ngươi.”
Trần Đông Phong còn muốn chờ đợi, có điều nghĩ tới nhục nhã bản thân phải chịu, lại nổi lên lửa giận không rõ: “Được, bây giờ đi xử lý tên kia.”
“Người ở đâu?” Hào ca ngậm điếu xì gà hỏi.
“Ở ngay trong thôn dân đối diện.” Trần Đông Phong giơ tay chỉ về một hướng.
“Thôn dân?” Ánh mắt Hào ca lóe lên một tia nặng nề: “Ta nghe đó chỗ đó hình như là sản nghiệp của Triệu gia, tiểu tử ngươi muốn xử lý là ai?”
Trần Đông Phong thản nhiên nói: “Hào ca yên tâm, không liên quan đến Triệu gia đâu.”
“Thôn dân đối diện là sản nghiệp của thân thích nhà vợ Triệu Hiểu Trác, rẽ bảy tám khúc cua căn bản không chịu được, Triệu Hiểu Trác cũng không thể vì loại thân thích này mà tìm phiền phức cho ta.”
“Vậy được, đi thôi.” Hào ca lại khôi phục cỗ khí khách và sự thô lỗ, hắn nắm tay Trần Đông Phong ra cửa, sau đó bước lên một chiếc xe ảo ảnh màu đen: “Ngồi xe của ta đi, Triệu gia cũng sẽ nể mặt chút.”
Trần Đông Phong thấy vậy cảm động không thôi.
Những thành viên của đội săn giết đương nhiên đi theo đám tiểu đệ của Trần Đông Phong.
Không đến một lúc, hai người dẫn theo một đám người đến cửa thôn.
“Người kia ở trong đó.” Trần Đông Phong làm động tác muốn xuống, nhưng lại bị Hào ca ấn chặt tay, hắn tỏ vẻ nghi ngờ: “Hào ca, ngươi đây?”
“Đừng gấp, chúng ta phải nắm bắt thân phận một chút, bằng không sao người khác chú ý đến ngươi?”
Hào ca kẹp điếu xì gà trong tay rồi chỉ người đang quỳ trước cổng không xa, hắn cười mỉa nói: “Ngươi không thấy trận thế trước cổng sao, rõ ràng là muốn mượn cơ hội kinh sợ người khác.”
“Người kia trông có vẻ hơi quen.” Trần Đông Phong xuyên qua màn đêm và ánh đèn ở cửa thôn, miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng của người đang quỳ.
Hào ca nhìn cũng lười nhìn, dáng vẻ trong lòng hiểu rõ, hắn nói: “Khỏi cần suy nghĩ, chắc chắn là ông chủ của công ty nào đó, bởi vì việc gì đó đắc tội người trong kia, cho lên trách phạt hắn quỳ ở bên ngoài.”
“Chẳng lẽ tình báo điều tra của ta có sai sót?” Trần Đông Phong có chút hoài nghi, “Lẽ nào tiểu tử đó là dòng chính của Triệu gia.”
“Ha ha ha, ngươi đúng là hài hước.” Hào ca cười đến mức tý thì hụt hơi, chỉ vào Trần Đông Phong nói: “Dòng chính của Triệu gia sẽ ở nơi này? Cho dù không có nơi ở cũng không thể đến loại địa phương này, Thủy Ổ Thiên Cư không thơm à?”
Trần Đông Phong gật đầy, trái tim hơi bình tĩnh lại: “Cũng phải.”
“Gọi tiểu đệ của ngươi đi chào cổng đi.” Hào ca vỗ Trần Đông Phong, dặn dò nói: “Có thể báo tên của ta, nếu như tên kia có hứng thú thì đến lúc đó để hắn quỳ xuống dập đầu ngươi, rồi lại bồi thường một chút.”
“Nếu như hắn không hứng thú thì sao?” Trần Đông Phong hỏi.
Hào ca vẻ mặt hung ác, không mang theo bất kỳ tình cảm gì cả: “Vậy còn giữ lại làm gì, ném xuống hồ là được.”
“Chính là tiểu tử đó, còn có nữ nhân kia, bọn họ ra rồi!” Trần Đông Phong đang tính kêu tiểu đệ đi chào cổng, nhưng vừa vặn nhìn thấy Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm cùng nhau đi xa, hắn lập tức kích động kêu lên.
“Đi, trực tiếp qua đó xử hắn!” Hào ra ném điếu xì gà đẩy cửa xuống xe, hắn dẫn theo đám người Trần Đông Phong cuồn cuộn đi đến trước mặt Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Tiểu tử, chính là mày đánh Trần thiếu?”
Hạ Thiên nhìn đám người này, không khỏi bĩu môi: “Các ngươi lại là đồ đần từ đâu đến, bây giờ ta không rảnh để ý tới các ngươi, nhanh xéo đi.”
“Còn rất ngông đấy.” Hào ca cười ha ha, chỉ vào Hạ Thiên mắng: “Hào ca ta chính là đến tìm ngươi, hoặc là ngươi quỳ xuống dập đầu với Trần thiếu, lại thêm bồi thường một hai triệu thì việc này coi như xong.”
“Bằng không hôm nay sẽ chơi chết ngươi, ngươi tin không?”
“Không tin.” Hạ Thiên lười biếng trả lời một câu.
Bạch Tiêm Tiêm nhìn những người bất thiện đến đây, lại phát hiện sau lưng bọn họ có năm cao thủ, thế nên không khỏi trở lên cảnh giác.
“Trước hết quỳ xuống, nghe thấy không!” Hào cao tức giận gầm lên.
Hạ Thiên còn chưa phản ứng lại thì bỗng dưng bên người có một người giơ tay lên tát bốp vào Hào ca: “Tiểu súc sinh, mẹ nó mày nhanh quỳ xuống!”
Hào ca không ngờ vậy mà có người dám ra tay với hắn, nhất thời lửa giận tăng vọt, xoay người chỉ vào người xông tới: “Đờ cờ mờ muốn chết…Hả, ba, sao ba ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận