Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2780: Một đám phế vật mà thôi

“Thanh Dương, con tự nói đi, con theo ta về hay đến Thiên Đạo tổ!” Bạch Tiểu Hâm thấy lời nói không có cách chiếm thế thượng, thấy thế hắn chỉ đành quát với Bạch Thanh Dương: “Con đừng nghe bọn họ nói linh tinh, con là con trai của ta.”
Bạch Thanh Dương lúc này thật sự đang do dự, không phải vì biết được cái gọi là chân tướng, mà bởi vì hắn đã chứng kiến sự đáng sợ của Hạ Thiên, biết được nếu như không thuận theo hắn, thì sẽ có hậu quả khủng bố như nào.
Sau khi trầm mặc một lúc, Bạch Thanh Dương vẫn nhỏ giọng nói: “Ba, ta quyết định đến Thiên Đạo tổ.”
“Con!” Bạch Tiểu Hâm tý thì hộc máu ngay tại hiện trường, “Con mẹ nó mày đang nói gì đấy, đồ nghịch tử nhà mày muốn giúp người khác chọc giận ba mày sao?”
“Ba, ta nghiêm túc.” Ánh mắt Bạch Thanh Dương dần dần nặng nề: “Đây cũng là vì muốn tốt cho Bạch gia.”
Bạch Tiểu Lỗi tán thưởng nhìn Bạch Thanh Dương, trong lòng cảm thán tâm huyết của mình quả nhiên không uổng phí, tiểu tử này có phong thái thời còn trẻ giống hắn, cũng biết cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng, sau này rất có tác dụng.
“Đều tại ngươi! Đều tại ngươi cả!” Trong lòng Bạch Tiểu Hâm lửa giận không có chỗ phát tát, hắn chỉ đành chĩa mũi giáo về phía Hạ Thiên, “Nếu như không có ngươi, em trai ta sao có thể trở nên độc ác như thế, con trai ta tại sao sẽ quyết định như vậy.”
“Hạ Thiên, hôm nay ta phải bắt ngươi trả giá đắt!” Hạ Thiên lười biếng ngước mắt lên: “Ồ, ngươi muốn ta trả giá như nào?”
“Pằng!”
Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, Bạch Tiểu Hâm không do dự nổ súng với Hạ Thiên.
“Đại ca, ngươi làm gì thế!” Bạch Tiểu Lỗi bị dọa cho hồn bay phách tán, hoàn toàn không ngờ đại ca hắn sẽ làm ra việc như thế.
“Ha ha ha, gì mà thần y đệ nhất thiên hạ chứ, còn không phải ăn đạn của ông đây sao.”
Bạch Tiểu Hâm lập tức cười to, khẩu súng giấu trong ngực cũng rung lên, tiếp đó hắn chỉ vào Bạch Tiểu Lỗi: “Ngươi nói đúng đấy, hôm nay ta đến đây vì Hạ Thiên, đương nhiên cả ngươi nữa.”
“Muốn gom đủ hai người các ngươi đúng là có chút khó khăn, nhưng ta chờ được cơ hội này rồi.”
Bạch Tiểu Lỗi tức đến mức run cả người: “Đây là việc ngươi vẫn luôn muốn làm sao?”
“Phải, ta vẫn luôn muốn giết Hạ Thiên còn có ngươi nữa.” Bạch Tiểu Hâm cười điên cuồng, hắn chỉ vào Bạch Tiểu Lỗi rồi tức giận nói: “Hai mươi năm trước vốn Bạch gia đã nằm trong tầm nắm của ta, vị trí gia chủ sớm muộn gì cũng là của ta, ngươi chỉ là một công tử quần là áo lụa, trên tay có mấy bang phái nhỏ nhoi, lấy gì tranh với ta chứ?”
“Kết quả thì sao, từ sau khi ngươi đi theo Hạ Thiên liền chỉnh hợp thế giới ngầm ở kinh thành, bắt đầu có được sự thưởng thức của lão gia tử.”
Bạch Tiểu Lỗi trầm mặc nhìn đại ca hắn đang liến thoắng liên mồm, trong lòng thở dài không thôi, quả nhiên vẫn là đồ không có đầu óc.
“Lúc đó ta không hề lo lắng, bởi vì thế lực ngầm ý nghĩa chính là không thể thấy ánh sáng, ngươi làm càng tốt thì càng cách xa vị trí gia chủ.” Bạch Tiểu Hâm lại hồn nhiên không phát giác ra, hắn cho rằng bản thân nắm chắc phần thắng, đã tiến vào giai đoạn tự tin trước khi Boss bị phản sát, “Nhưng ngươi lại chắp tay đưa thế lực ngầm nhường cho Sở Dao, sau đó dọn sạch sẽ trên đất liền, lão gia tử vì thế mà tán thưởng ngươi, dần dần bồi dưỡng ngươi mà xa cách với ta, sau này nhân lúc ta ra nước ngoài truyền vị trí gia chủ cho ngươi.”
“Việc này đúng là… Sao có đạo lý đấy được!”
“Cũng làm khó ngươi kìm ném mười mấy năm.” Sau khi Bạch Tiểu Lỗi nghe xong trong lòng đã không còn bao nhiêu tức giận, chỉ còn sự thất vọng hận rèn sắt không thành thép, “Đại ca, hiểu biết của ngươi quả là không xứng để nắm giữ Bạch gia, năm đó ba hoàn toàn không chọn sai.”
“Ngươi cũng muốn ăn đạn có đúng không!” Bạch Tiểu Hâm lập tức bị chọc giận, hắn lấy súng dí vào đầu Bạch Tiểu Lỗi, “Bây giờ ta muốn ngươi ở trước mặt mọi người vạch rõ giới hạn Hạ Thiên, rồi trả vị trí gia chủ cho ta.”
“Bọn họ chính là thế lực mà nhiều năm nay ngươi khổ cực bồi dưỡng ra?” Bạch Tiểu Lỗi nghiêng mắt nhìn đám người đứng sau lưng đại ca hắn, trong ánh mắt tỏ vẻ khinh thường: “Thật không ra làm sao, chỉ là một đám phế vật thôi.”
“Pằng!”
Bạch Tiểu Hâm cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, hắn cũng không kiềm chế được cơn giận nữa, thế là bóp cò.
Sau đó một bóng người trúng đạn ngã trên mặt đất.
“Ba!” Bạch Thanh Dương con mắt như muốn nứt ra, hắn bổ nhào lên ôm lấy Bạch Tiểu Hâm.
Bạch Tiểu Hâm nằm mơ cũng không ngờ người trúng đạn lại là chính mình, càng đáng sợ hơn chính là trên người bản thân xuất hiện hai lỗ đạn, chứng minh rằng đó là là tự mình bắn trúng.
Hạ Thiên điềm nhiên ngồi trên ghế sofa, hắn lười biếng nói một câu: “Người như nào chết như vậy, nếu ngươi đã thích bắn súng thế thì ngươi bắn thêm mấy phát là được.”
Bạch Tiểu Lỗi vẻ mặt không cảm xúc thu súng rơi trên đất của Bạch Tiểu Hâm, kế đó hắn dặn dò mấy người ở đằng kia: “Các ngươi dẫn đại ca về trước đi, lát ta về sẽ giải quyết.”
Những người đó không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ vốn được Bạch Tiểu Hâm thu mua, kết quả tối nay đến ép cung vậy mà lại thành kết quả như này.
Có điều Bạch Tiểu Hâm đã chết bọn họ tất nhiên nghe lời của Bạch Thanh Dương, thế là cả đám im lặng xử lý Bạch Tiểu Hâm rồi lặng lẽ rời khỏi.
Một hồi náo loạn không hiểu vì sao bắt đầu, cũng chẳng hiểu sao kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận