Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3556: Bởi vì ta là Độ Kiếp Kỳ

“Sao?”
Nam nhân mặc kim y vô cùng nghi hoặc.
Bởi vì ông ta chỉ châm được nửa tấc châm mà không cách nào xâm nhập thêm.
Cơ thể Hoàng Y yếu ớt, rõ ràng không cách nào phản kháng.
Chướng ngại lớn nhất là Hạ Thiên cũng đã bị ông ta tạm thời một cước đá văng.
Trong mắt của ông ta, không có ai là đối thủ của ông ta cả.
“Thú vị thật! Một cây châm rách nát mà cũng dám kêu gào với bổn tọa.”
Nam nhân mặc kim y đột nhiên phát hiện kim châm trong tay không nghe theo sự sai khiến, còn mơ hồ sinh ra một luồng khí tức chống lại ông ta.
“Ha ha, xem ra ngươi không phải chuyện gì cũng nắm giữ trong tay.” Hoàng Y thở dốc, không khỏi trào phúng: “Ngay cả một cây châm còn không nghe theo ngươi, ngươi còn muốn cướp đoạt linh mạch Hoàng Sơn, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”
“Câm miệng.” Nam nhân mặc kim y nổi giận quát Hoàng Y một câu: “Nếu không phải ngươi chết, linh mạch chân núi sẽ không còn, trực tiếp ảnh hưởng đến kế hoach của ta, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ?”
Hoàng Y không nhịn được cười nhạo: “Vậy ngươi sẽ giết ta sao?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi.” Nam nhân mặc kim y hơi tức giận, mặc dù ông ta đang đeo mặt nạ nhưng cũng không che giấu được ánh mắt tràn ngập sự giận dữ: “Bổn tọa có ít nhất chín phương pháp đạt được mục đích của mình, ngươi đừng quá đề cao bản thân.”
Hoàng Y đáp lại một câu: “Câu nói này cũng là câu ta muốn nói với ngươi.”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Khí đen xuất hiện trong lòng bàn tay của nam nhân mặc kim y, tất cả đều đánh vào cơ thể Hoàng Y.
“A!”
Hoàng Y không khỏi kêu lên đau đớn, cảm giác giống như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong cơ thể hắn ta, đốt nhục thể của hắn ta cũng như linh hồn, khiến hắn ta đau đến không chịu được.
“Chỉ là kim châm, còn dám chống lại ý chí của bổn tọa, để ta cho ngươi biết sự lợi hại của bổn tọa.” Nam nhân mặc kim y hừ lạnh một tiếng, đồng thời rót khí tức màu đen vào trong kim châm, hiển nhiên muốn trực tiếp dùng sức mạnh áp đảo Hoàng Y.
Định Hải Thần Châm vẫn không nghe lời.
“Nếu còn không tuân theo, bổn tọa sẽ bóp nát ngươi.” Nam nhân mặc kim y lạnh lùng nhìn cây kim đang không ngừng rúng động, lạnh giọng hỏi.
Ngân châm giống như có linh tính, lập tức bất động, nhu thuận như chó.
“Hừ, đúng là tiện cốt đầu.” Nam nhân mặc kim y khinh thường mắng một tiếng, sau đó đâm ngân châm vào mi tâm Hoàng Y. Lần này quả nhiên không còn khó khăn, thân châm vào sâu hết.
Gương mặt Hoàng Y vặn vẹo vì đau đớn, nhưng không hề phát ra được chút âm thanh nào.
Tuy hắn ta là linh mạch Hoàng Sơn biến thành, nhưng linh mạch Hoàng Sơn là linh mạch song sinh. Bây giờ hai linh mạch đang dung hợp bên trong cơ thể của hắn ta, đơn giản giống như hai con sông tràn vào một dòng suối nhỏ.
Nhất thời, kỳ kinh bát mạch, gân cốt khổng khiếu đều chịu đựng sự xung kích to lớn. Loại đau đớn này không cách nào diễn tả được bằng từ ngữ.
“Hừ, yên tâm đi, bổn tọa tạm thời sẽ không để ngươi chết.” Nam nhân mặc kim y nở nụ cười thỏa mãn, thản nhiên nói: “Ta còn phải dùng cơ thể của ngươi làm vật chứa linh mạch dung hợp, chỉ là cơn đau này chính là bổn tọa dạy dỗ ngươi, ngươi hãy lo mà hưởng thụ đi.”
Hoàng Y cắn răng chống đỡ nhưng vẫn không quên trả lời một câu: “Chỉ một chút này thôi thì còn chưa đủ đâu, chỉ giống như gãi ngứa cho gia gia ngươi.”
“Giỏi, mạnh miệng thật. Vậy ngươi hãy hưởng thụ đi.” Nam nhân mặc kim y lạnh giọng cười một tiếng, khí tức màu đen quả nhiên tăng gấp bội rót vào cơ thể Hoàng Y, bao phủ cả người hắn ta lại.
Cùng lúc đó, bên trong cơ thể Hoàng Y dưới sự thôi động của kim châm, hai luồng linh mạch đồng thời rót vào trong tứ chi bách hải của hắn ta, sau đó chạy về trong khí hải đan điền.
Đợi đến khi hai luồng linh mạch hoàn toàn dung hợp, ông ta lại dùng kim châm dẫn độ ra, xem như đại cáo công thành.
Nam nhân mặc kim y vốn định mang một lò luyện đan đến, sau đó dùng lửa bên trong lò luyện luyện hóa linh mạch, không nghĩ đến cây châm của Hạ Thiên lại phát huy tác dụng.
“Ha ha, ngược lại phải cảm ơn tên tiểu tử Hạ Thiên kia, hắn đã giúp ta giảm bớt không ít việc.” Nam nhân mặc kim y thấy tiến độ tăng nhanh không chỉ gấp đôi, không thể nhịn được cười.
Lúc này, bên trên vang lên một âm thanh lười biếng: “Không cần cảm ơn ta. Lát nữa ta sẽ giúp cho ngươi ngay cả mệnh cũng tiết kiệm luôn.”
“Sao?” Nam nhân mặc kim y có chút ngoài ý muốn quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy có hai người đang nhìn ông ta chằm chằm, không khỏi kinh ngạc “Ngươi không có việc gì? Không thể nào?”
Hạ Thiên một tay ôm lấy Nhiếp Tiểu Lý, không vui nói: “Ta không sao không phải là chuyện rất bình thường à? Có cái gì mà không thể nào?”
Nam nhân mặc kim y vô cùng chấn kinh, trong lòng dâng lên nghi ngờ vô tận: “Một chưởng vừa rồi bổn tọa đánh ngươi là Cấm Hồn Phong Ma Chưởng, cho dù là tu tiên giả Hóa Thần Kỳ cũng phải mê man ba ngày ba đêm, tại sao ngươi lại không có việc gì?”
“Bởi vì ta là Độ Kiếp Kỳ.” Hạ Thiên cười một tiếng, khinh bỉ nói.
“Đúng là thả rắm chó.” Nam nhân mặc kim y cảm nhận trí thông minh của mình bị sỉ nhục, không khỏi quát mắng: “Ngươi coi bản tọa là mù lòa sao? Tu vi của ngươi là gì ta không nhìn ra được à? Chỉ là Kim Đan mà cuồng vọng như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận