Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3830: Trong từ điển nhân sinh của ta không hề có hai chữ hối hận

“Cái gì tà công, cái gì thần công? Đây chính là đại thần thông có thể cứu vớt thương sinh thiên hạ.”
Tiết Hạo Trì hiển nhiên không cách nào chấp nhận được Hạ Thiên nói xấu gia gia của hắn ta. Hắn ta lập tức lớn tiếng bác bỏ: “Gia gia của ta là bán tiên nhân, tương lai chắc chắn sẽ cứu vớt ức vạn sinh linh trên trái đất. Ngươi thì tính là gì mà cũng xứng nói này nói kia gia gia ta?”
Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được liền nói: “Ngươi trung nhị thì cũng thôi đi, gia gia ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn có suy nghĩ trung nhị như thế chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì? Hạng người ánh mắt thiển cận, làm sao biết thế giới lớn bao nhiêu? Làm sao có thể cảm nhận được sự ảo diệu của vũ trụ, nguy cơ của thiên địa chứ?” Tiết Hạo Trì lạnh giọng mắng: “Em trai của ta chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn trong kế hoạch cứu vớt chúng sinh của gia gia ta. Bây giờ lại bị ngươi làm hỏng rồi.”
Hạ Thiên cảm thấy buồn cười: “Với chút thực lực đó thì đừng hòng cứu vớt thế giới cái gì. Lo mà cứu đầu óc của các ngươi đi.”
“Ngươi còn dám nói mấy lời như thế?” Tiết Hạo Trì hoàn toàn phẫn nộ, một lần nữa rút cây sáo chỉ vào Hạ Thiên: “Bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi hối hận về lời mà ngươi mới nói.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Trong từ điển nhân sinh của ta không hề có hai chữ hối hận.”
“Vậy ngươi nhanh chóng sẽ có.” Tiết Hạo Trì nghe răng cười một tiếng, đưa cây sáo lên miệng, ánh mắt tràn ngập ý cười âm trầm cùng với một sự quỷ dị không thể nắm lấy.
Rất nhanh, một tiết tấu không hề có chút cảm giác nào nhưng lại ăn khớp tiếng nhạc vang lên.
Ninh Nhụy Nhụy cảm nhận được một sự bất an, giống như trái tim sẽ bị tiếng nhạc này nằm trong tay.
Cũng may, bây giờ nàng không phải người bình thường. Khi phát hiện được sự không ổn, nàng lập tức điều chỉnh hô hấp, đè xuống cảm giác bất an mãnh liệt này.
Tuy nhiên, có một số người không khống chế được, rơi vào trong điên cuồng.
Trong đó bao gồm nam nhân râu quai nón đã ngất xỉu vừa nãy, còn có võ tăng tiền viện và hòa thượng mập, cùng với những người bình thường đang xếp hàng lĩnh phù dược bên ngoài.
Hai mắt những người này phiếm hồng, giống như chảy máu, thần thái cực kỳ điên cuồng.
Càng quỷ dị hơn chính là, tốc độ và sức mạnh mà bọn họ nhận được tăng lên một cách cực kỳ khủng bố.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy những người này giống như mưa từ ngoài viện phác thiên cái địa nhào đến.
Trong chớp mắt, bọn họ đã bao vây hai người Ninh Nhụy Nhụy, ba tầng trong ba tầng ngoài, chật như nêm cối.
“Tất cả đều là những người đã dùng phù dược đặc chế của gia gia ta. Chỉ cần nghe được tiếng địch này, bọn họ sẽ trở thành một sự giúp đỡ rất lớn đối với chúng ta.” Tiết Hạo Trì kiêu ngạo nói, dùng cây sáo chỉ về phía Hạ Thiên: “Giết tên tiểu tử này cho ta.”
Hắn ta quay sang nhìn Hạ Thiên: “Nữ nhân kia thì giữ lại, còn có tác dụng khác.”
“Đúng là ngớ ngẩn.” Hạ Thiên có chút thất vọng lắc đầu.
Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm thấy đầu óc của những người này có vấn đề: “Đám song hồn nhân mà gia gia ngươi cẩn thận bồi dưỡng đều không có tác dụng gì. Những người bình thường kia có nghe hiệu lệnh của ngươi thì có thể làm gì?”
Tiết Hạo Trì cười lạnh: “Ngươi cứ ở đó mà nhìn xem. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn hắn chết đi. Đây chính là cái giá phản bội ta.”
“Đúng là không thể nói lý.” Ninh Nhụy Nhụy bó tay. Người này khó tránh khỏi có chút tự cho là đúng: “Ngươi không cho rằng chiến thuật biển người có tác dụng với Hạ Thiên chứ? Có thời gian, chi bằng ngươi tự đào hố cho mình. Nói không chừng còn thực tế hơn một chút.”
“Hừ, lát nữa thì ngươi sẽ biết.” Tiết Hạo Trì cười lạnh: “Hy vọng khi ngươi nhìn thấy thi cốt của tiểu tử kia thì vẫn còn có thể cười được.”
Ninh Nhụy Nhụy thở dài: “Quả nhiên ngu xuẩn thì vĩnh viễn không bao giờ biết tự hiểu lấy, cũng không bao giờ nắm rõ tình thế.”
“Các ngươi mới là ngu xuẩn.” Tiết Hạo Trì hiển nhiên rất ghét cái từ này, không khỏi nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy: “Không có lý do tìm đến cửa, cũng không có lý do làm loạn, lại còn giết em trai của ta, thiếu chút nữa làm hỏng bố cục của gia gia ta, các ngươi không đáng chết thì ai mới là đáng chết.”
“Tại sao lại không đề cập đến em gái của ngươi vậy?” Ninh Nhụy Nhụy hoài nghi một chút.
“Tư tưởng của tiện nhân kia đã xảy ra vấn đề. Sau khi chuyện thành công, nàng ta nhất định sẽ bị gia gia ta tiêu hủy, có cái gì tốt mà nhắc chứ.” Tiết Hạo Trì không chút do dự nói.
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi đồng tình: “Ta ngược lại cảm thấy, ngoại trừ Tuyết tiên tử vẫn còn chút nhân tình, ngươi và Tiết Tiên Chi kia đã không còn chút nhân tính nào.”
“Nhân tính đáng giá mấy đồng?” Tiết Hạo Trì mắng một câu: “Bớt tự cho mình là sứ giả chính nghĩa đi. Hai người các ngươi làm hỏng chuyện tốt của nhà ta, tuyệt đối là bị người ta sai khiến.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Không phải đâu. Chúng ta nghe nói nơi này có miếu Tuyết Tiên, phát thuốc miễn phí có thể chữa khỏi trăm bệnh. Cho nên, chúng ta đến đây là để mở mang tầm mắt mà thôi, ai biết được lại là chỗ dơ bẩn như thế.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin vào lý do này của các ngươi sao?” Tiết Hạo Trì cười lạnh, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi đừng tưởng rằng ta giữ lại ngươi là vì coi trọng mỹ mạo của ngươi. Cho dù ngươi có đẹp hơn nữa, ta cũng không động tâm. Ta chỉ muốn đưa ngươi cho gia gia của ta. Tâm trí Tuyết tiên tử bất ổn, vừa lúc luyện hóa hồn phách ngươi làm dự bị.”
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Ngươi thật sự không còn thuốc nào có thể cứu được, ngươi nên chết thì tốt hơn.”
“Ha ha, người muốn ta chết không biết có bao nhiêu, các ngươi có bản lãnh này sao?”
Tiết Hạo Trì chỉ vào Hạ Thiên bên kia. Mấy chục người vây quanh hắn gặm cắn, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng bị xé nát hơn phân nửa: “Bạn trai ngươi hơn phân nửa đã chết, thi cốt có còn lưu lại hay không còn phải xem ý của ta. Bây giờ ngươi mở miệng cầu xin ta còn kịp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận