Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2434: Hoá ra là như vậy

"Không quan tâm, hôm nay ta nhất định phải giết tiểu tử này!" Nam tử cao to dĩ nhiên đã bị lửa giận đốt sạch lý trí, đấm một quyền, khí kình màu trắng như lốc xoáy nhào tới Hạ Thiên.
Thân hình của Bạch Tiêm Tiêm chợt lui lại, cũng không quên hô hoán với những tộc nhân còn đang ngơ ngơ ngác ngác: "Mọi người mau tản ra, trốn vào trong nhà hết đi."
Lúc này, đám người vây xem mới bừng tỉnh lại, nhao nhao rít gào lên chạy tán loạn.
"Đã nói rồi, cú đấm của ngươi..." Hạ Thiên hời hợt đưa tay ra, sau đó tùy tiện vỗ một cái, liền chặn lại cú đấm thế như mãnh hổ của nam tử cao to: "Vô dụng."
Trong phút chốc, luồng khí kình như lốc xoáy liền tan thành mây khói.
"Chuyện này..." Con ngươi của nam tử cao to sắp trừng rớt cả ra ngoài, trong đầu chỉ hiện lên năm chữ: "Chuyện này không thể nào!"
Bạch Tiêm Tiêm cũng không nghĩ rằng Hạ Thiên lại có thể dễ dàng tiếp cú đấm của nam tử cao to.
"Còn tuyệt chiêu gì khác nữa không?" Hạ Thiên trịnh trọng hỏi.
Nam tử cao to chậm rãi thu hồi nắm đấm của mình, im lặng nửa ngày, con mắt xám xịt cũng cứng đờ bất động.
"Không còn, vậy cút sang một bên đi." Hạ Thiên chờ một hồi, phát hiện nam tử cao to đã không còn hậu chiêu, lập tức mất hết hứng thú, tiện tay ném nam tử cao to ra ngoài.
Các vệ binh áo bào trắng do nam tử cao to chỉ huy thấy thế, lập tức bao vây Hạ Thiên, gậy cỏ tranh trong tay đều chĩa vào yết hầu của Hạ Thiên.
"Được rồi, các ngươi đều lui ra đi." Bạch Tiêm Tiêm thở dài, ra hiệu để những vệ binh áo bào trắng lui ra: "Ngay cả đội trưởng của các ngươi đều không đánh lại hắn, các ngươi hợp sức lại thì có thể làm gì chứ?"
Những vệ binh áo bào trắng kia nghĩ thầm cũng phải, đành phải thu hồi gậy cỏ tranh, lui sang một bên.
"Mang Kỳ Thạch ca ca đến gặp bác sĩ trong tộc đi." Bạch Tiêm Tiêm đuổi bọn vệ binh áo bào trắng đi, sau đó nói với Hạ Thiên: "Đừng ngớ người nữa, chúng ta đi Thánh Điện thôi, có lẽ tộc trưởng đã đợi sốt cả ruột rồi."
Vẻ mặt của Hạ Thiên vẫn bình thản.
Cái gọi là Thánh Điện, thật ra chỉ là một tháp cao được xây từ những hòn đá tảng, nhưng nhìn không giống như nơi dành cho con người ở, bởi vì thân tháp vô cùng sắc bén và nhỏ hẹp, hơn nữa còn uốn cong không khác gì cái sừng trâu.
Trước tháp đá, có một cánh cửa, cao khoảng ngang người, trước cửa có hai vệ binh mặc áo bào đỏ, mang mặt nạ quỷ đang canh gác.
Bạch Tiêm Tiêm dẫn Hạ Thiên đi thẳng vào trong, bên trong có một lối đi bí mật dẫn thẳng xuống dưới, trên vách tường có treo những cây đuốc, chiếu sáng xung quanh.
"Tộc trưởng các ngươi là chuột hay sao mà thích sống dưới đất vậy?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
"Đừng nói lung tung!" Bạch Tiêm Tiêm bất mãn, trừng trừng Hạ Thiên, "Tộc trưởng bọn ta có Thiên Nhĩ Thông, có thể nghe được mọi âm thanh trên đảo."
Hạ Thiên không quan tâm cho lắm: "Nghe được thì sao chứ, có bản lĩnh thì nhảy ra đánh ta nè."
"Ngươi đừng tưởng rằng đánh thắng Bạch Kỳ Thạch, là cảm thấy mình ghê gớm." Lúc này, Bạch Tiêm Tiêm không nhịn được nói cho Hạ Thiên nghe một ít tin tức: "Đảo Sương Nguyệt bọn ta linh khí dồi dào, cho nên trong tộc thường sẽ có một vài đứa bé trời sinh dị năng. Bạch Kỳ Thạch chỉ là một trong số đó, hắn là trời sinh thần lực, ở trong thế hệ trẻ quả thật rất lợi hại, nhưng mà gặp phải trưởng bối trong tộc, vẫn chỉ có thể tính là hạng thường."
"Thật không, vậy trên đảo các ngươi có nhân vật lợi hại nào, nói nghe thử xem." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Để xem liệu có ai có thể chơi với ta thêm một lúc không?"
"Đương nhiên là có, đảo Sương Nguyệt bọn ta chính là một trong cội nguồn linh khí trong thiên hạ." Bạch Tiêm Tiêm cạn lời trước sự tự cao tự đại của Hạ Thiên, trong lòng nảy sinh chút tâm tư hù dọa hắn, thế là bèn nói: "Trên đảo người thật sự lợi hại đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng có mười người, tộc trưởng bọn ta thì không cần phải nói, hắn là người tu đạo, tu vi sâu không lường được, mặc dù đã hơn trăm tuổi rồi, nhưng khuôn mặt vẫn giống như thiếu niên.”
“Dưới hắn là ba vị trưởng lão, bọn hắn cũng đều đã tám mươi, chín mươi tuổi rồi, tuy không có giữ được hình dáng lúc còn trẻ, nhưng mà thực lực cũng không kém tộc trưởng là bao.”
“Dưới nữa chính là tứ đại hộ pháp, bọn họ đều là dị năng giả trời sinh, Bạch Kỳ Thạch ở trước mặt bọn họ giống như là tiểu hài tử đối mặt với gã khổng lồ vậy."
Hạ Thiên cũng không để tâm đến những lời thổi phồng này, chỉ là hỏi một câu: "Mới có tám người, còn hai người nữa đâu?"
"Hai người còn lại, một là ta. Còn người cuối cùng thì e là đã nằm khỏi phạm trù của con người, có thể tính là Thần, không, nàng chính là Thần trên đảo." Sắc mặt của Bạch Tiêm Tiêm ngưng trọng, nói: "Ngươi tốt nhất là cầu nguyện đừng chọc phải nàng, bằng không thì, ông trời cũng không cách nào cứu ngươi được."
Hạ Thiên phản bác nói: "Nàng nói thử người đó là ai xem, ta thật muốn chọc thử một chút."
"Ngươi biết cũng vô dụng, nàng bế quan quanh năm suốt tháng, ngươi cũng không gặp được." Lúc này, Bạch Tiêm Tiêm lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, "Hi vọng hội trăng tròn lần này có thể kết thúc suôn sẻ, nếu không thì Huyền âm tộc bọn ta sẽ có phiền toái lớn... Thôi bỏ đi, nói cho ngươi chuyện này làm chi, ngươi cũng không hiểu."
Nếu Bạch Tiêm Tiêm đã không nói, Hạ Thiên cũng không có hỏi nữa, thuận miệng đổi đề tài: "Trên đảo các ngươi có nhân vật lợi hại đến vậy, sao còn để cái tên Bạch Kỳ Thạch hung hăng càn quấy như thế?"
"Bởi vì Bạch Kỳ Thạch chính là huyền tôn (chắt nội) của tộc trưởng bọn ta!" Bạch Tiêm Tiêm mặt lạnh như tiền, nói.
Hạ Thiên gật gù: "Hóa ra là hai đời đảo, à không, là bốn đời. Ta ghét loại người này nhất, lần sau gặp lại, phải đánh thêm một trận nữa."
Bạch Tiêm Tiêm không có đáp lại, lặng lẽ đi tiếp.
Một lúc sau, bước chân ngừng lại, ngừng ở trước một cửa đá:
"Rồi, đến rồi đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận