Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1971. Ngôi nhà kì bí

“Đó là ông chủ Đổng đang kêu sao?”
“Hình như là thế, chẳng lẽ ông chủ Đổng lại bị người ta cướp đồ sao?”
“Không biết, không đến mức đó chứ, chẳng lẽ nơi này nhiều cướp như vậy sao?”
“Chuyện đó thì cũng không nói trước được, không phải nói rừng thiêng nước độc lắm điêu dân sao?”
“Vậy mà ta còn nghe nói dân thôn rất chất phác chứ…”
......
Tiếng cầu cứu làm kinh động đám người, một đám người đang ở trong phòng chạy ra, muốn xem rõ đã xảy ra chuyện gì, mà lúc này, tiếng cầu cứu càng ngày càng gần: “Cứu mạng, cứu mạng, ai tới cứu ta...”
Mà lần này, đám người nghe được càng rõ ràng hơn, tiếng hét này đúng là giọng của Đổng Khiếu, cùng lúc đó, mọi người còn nghe được một thanh âm khác, à, không phải là tiếng người, mà là tiếng chó sủa.
Chưa tới 10 giây sau, đám người đã nhìn thấy một bóng đen chạy băng băng tới bên này, không phải ai khác, chính là Đổng Khiếu. Trước đó, Đổng Khiếu leo núi không chạy được, bây giờ lại chạy rất nhanh, mà sở dĩ có thể chạy như vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, tại vì ở phía sau hắn có một con chó săn đang đuổi theo.
Chó săn rất lớn, nhìn qua cao cỡ chừng bằng nửa người, nhưng nhìn qua thì nó chạy cũng không quá nhanh, nếu không, nó sớm đã có thể đuổi kịp Đổng Khiếu.
Dù sao theo lẽ bình thường mà nói, người chạy không thoát khỏi chó được, mà Đổng Khiếu là loại người bình thường sống trong nhung lụa, càng không có khả năng chạy qua được một con chó to.
Đổng Khiếu còn đang hốt hoảng chạy, đột nhiên lảo đảo một cái, một phát té ngã trên đất, mà hắn càng kinh hoàng hét to lên: “Cứu mạng, Vương Siêu, Ninh tiểu thư, cứu ta, các ngươi nhanh cứu ta...”
Đổng Khiếu mảy may không phát hiện đám người đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, bây giờ trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, xong đời, xong đời rồi, con chó muốn nhào lên cắn hắn, mà đây là nguyên nhân hắn trực tiếp hô Ninh Nhụy Nhụy tới cứu mạng, bởi vì bây giờ hắn cho rằng Ninh Nhụy Nhụy là cao thủ võ công, nói không chừng có thể đánh bại chó săn.
“Đổng đại ca, chó không có đuổi theo nữa.” Cuối cùng Búp Bê nhịn không được nữa mở miệng nói.
“Hả?” Đổng Khiếu ngẩn người, sau đó phản ứng lại, hắn vội vàng bò dậy từ dưới đất, xoay người nhìn lại, nhưng lại sợ hết hồn, theo bản năng lui về sau mấy bước.
Con chó to kia đúng là không đuổi theo, nhưng lại không rời đi, đứng cách hắn chưa tới vài mét.
Mà lúc này, mọi người đều phát hiện, bên cạnh chó săn còn có một người đang đứng, nhìn qua là một cô bé không cao hơn chó săn bao nhiêu.
Cô bé cỡ mười mấy tuổi, người rất thanh tú, mặc váy bằng vải, tóc hơi rối, bây giờ nàng đang dùng ánh mắt quái dị nhìn đám người, nhưng nàng chỉ nhìn một hồi, sau đó, nàng xoay người rời đi.
“Bác Lang, chúng ta về nhà thôi.” Giọng nói của cô bé rất thanh thúy, nhưng mà cái tên nàng gọi rất kỳ lạ, không ngờ lại gọi một con chó săn là bác.
Con chó to kêu một tiếng, giống như đáp lại tiếng kêu của cô bé, sau đó đi theo cô bé, một người một chó mới đi mấy bước, nhưng Đổng Khiếu lại hét lên.
“Này, nha đầu, ngươi đứng lại đó cho ta!” Đổng Khiếu rất tức giận: “Con chó này là của nhà ngươi? Người lớn nhà ngươi đâu? Gọi cha mẹ ngươi tới, ta muốn nói chút đạo lý với bọn hắn, ta chỉ đi hỏi nhà các ngươi có cho thuê phòng ở hay không mà thôi...”
“Gâu gâu!” Chó săn đột nhiên quay người, kêu hai tiếng với Đổng Khiến.
Đổng Khiếu sợ hết hồn, lại theo bản năng lui lại mấy bước, sau đó cuối cùng không dám nói tiếp nữa.
Cô bé chậm rãi biến mất ở trong màn đêm, mà con chó to vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, tổ hợp một người một chó nhìn qua cũng không lộ ra vẻ quỷ dị, ngược lại cho người ta một loại cảm giác hài hòa.
“Đổng đại ca, sao ngươi lại chọc một cô bé?” Lúc này, Búp Bê nhịn không được hỏi.
“Đúng vậy, ông chủ Đổng, không biết ngươi đánh chủ ý gì lên cô bé nhà người ta?”
“Ông chủ Đổng, ngươi thật quá đáng, người ta nhìn qua mới mười mấy tuổi?”
“Ông chủ Đổng, nhìn không ra ngươi lại là người như thế?”
......
Có mấy người thừa cơ giễu cợt Đổng Khiếu, liên tiếp nói mấy câu, rõ ràng danh tiếng của ông chủ Đổng trong đám người ở hiệp hội tình nguyện đã không còn tốt như trước.
“Nói mò gì vậy? Đổng Khiếu ta là cái loại người này sao? Ta nhìn thấy nhà của nàng là cái tốt nhất ở làng này, như cái biệt thự, ta mới suy nghĩ đi tới nhà nàng trú tạm mấy ngày, nào biết được ta còn chưa đi vào thì con chó to kia đã vọt ra.” Đổng Khiếu nổi nóng nói: “Ta thấy nơi này có vấn đề, nói cái gì người ở trong núi thuần phác cần giúp đỡ, kết quả chúng ta vừa tới đây đã gặp phải cướp, điều này cũng được đi, có thể nói ở đây rất nghèo, nhưng cái nhà kia xây lên còn tốt hơn nhà của ta!”
Dừng một chút, Đổng Khiếu lại nói: “Các ngươi đừng không tin, các ngươi có thể tự mình đi xem, cái nhà kia của người ta có thể còn tốt hơn nhà của các ngươi trong thành phố.”
“Ông chủ Đổng, chúng ta vừa tới ở đây, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngươi vẫn nên đi theo mọi người thì tốt hơn.” Lúc này, Vương Siêu mở miệng nói: “Mọi người cũng đừng tùy tiện đi lại, chúng ta tới đây chính là để dạy học, ngày mai sẽ có học sinh tới, chúng ta nói cho bọn hắn một chút về thế giới bên ngoài, để cho bọn hắn hiểu nhiều chuyện bên ngoài một chút, trên đại khái chính là những thứ này, những chuyện khác, cũng đừng quản.”
Đổng Khiếu nhìn qua còn muốn nói điều gì, tuy nhiên không biết nghĩ tới chuyện gì, lại im lặng, không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn đi vào phòng.
“Tiểu muội chân dài, chúng ta đi tới ngôi nhà đó xem một chút đi, nếu nơi đó thật sự tốt hơn ở đây, chúng ta sẽ ở lại đó.” Lúc này, Hạ Thiên nói với Ninh Nhụy Nhụy, nghe thấy Đổng Khiếu nói ngôi nhà đó không tệ, hắn lập tức thấy hứng thú, bởi vì phòng ở đây thật sự không tốt.
Đương nhiên, Hạ Thiên cảm thấy mình cũng không sao, nhưng Ninh Nhụy nhụy là bạn gái hắn cũng là vợ nho nhỏ số một, đương nhiên phải tìm nơi tốt để cho nàng ở.
“Được.” Ninh Nhụy Nhụy đồng ý với đề nghị của Hạ Thiên, sau đó nàng nói với Vương Siêu: “Hội trưởng Vương, chúng ta ra ngoài một chút.”
“Được thôi, Ninh tiểu thư, các ngươi phải cẩn thận.” Vương Siêu thật sự không ngăn cản: “Đúng rồi, tối nay chúng ta nấu cơm, đại khái khoảng một tiếng, các ngươi nhớ về ăn cơm.”
“Được.” Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, sau đó sải chân dài đi về hướng cô bé kia vừa biến mất.
Thật ra vị trí bây giờ của bọn hắn vẫn là ở giữa sườn núi, trên cơ bản cái thôn này ở giữa sườn núi, mà ở trong tầm mắt của bọn hắn, còn có thể nhìn thấy một ngọn núi cao mấy trăm mét.
Chưa tới một phút sau, Ninh Nhụy Nhụy đã xuất hiện ở trên đỉnh núi, tuy bây giờ là buổi tối, nhưng đối với người tu tiên như nàng thì màn đêm không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nàng vẫn có thể nhìn thấy toàn thôn, sau đó nàng đã phát hiện, phần lớn kiến trúc toàn thôn đều rất rách nát, mà trong đó, có một dãy nhà không giống như bình thường.
“Này, ngươi xem, thật sự là một căn biệt thự.” Ninh Nhụy Nhụy dùng ngón tay chỉ, nói với Hạ Thiên.
“Chẳng ra sao cả, không đẹp như nhà ta.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Ninh Nhụy Nhụy liếc Hạ Thiên, lười tranh chấp với hắn, nàng nhìn chằm chằm vào căn biệt thự không tính là lớn kia, sau đó lập tức thấy con chó to đó.
Con chó to ngồi ở trong sân, cô bé cũng ở trong sân, mà ngoại trừ một người một chó này thì không còn người khác.
“Tiểu Muội Chân Dài, không cần nhìn nữa, nhà bọn hắn không có người khác, chúng ta trực tiếp đi tới nhà bọn hắn ở.” Hạ Thiên lười biếng nói, lấy công lực của hắn, tất nhiên lập tức có thể xác định bên trong căn biệt thự kia có người khác hay không.
“Sao một cô bé lại ở một căn biệt thự chứ?” Ninh Nhụy Nhụy lẩm bẩm, nàng tò mò về cô bé kia.
Nghĩ nghĩ, Ninh Nhụy Nhụy lại nói: “Tốt thôi, chúng ta đi tới nhà nàng xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận