Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4139: Đúng là ngu đến hết thuốc chữa

Phốc.
Rất nhanh, dược hiệu đã phát huy tác dụng, thiếu nữ kia hóa thành tàn ảnh, trốn thoát khỏi tảng băng.
“Ngươi có uống nhiều thuốc cũng vô dụng thôi, cùng lắm là thay kiểu chết khác.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Hừ, cho dù phải chết, ta cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng theo.” Ánh mắt thiếu nữ tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Người khác giết ngươi là vì tiền tài, vì thuốc, còn ta giết ngươi là vì báo thù.”
Hạ Thiên hỏi: “Ngươi là ai thế? Ta có thù oán gì với ngươi sao?” “Có, hơn nữa còn là huyết hải thâm cừu.” Thiếu nữ oán độc nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi giết cha mẹ của ta, hủy đi quê hương của ta, khiến cho ta tuổi còn nhỏ không thể không hối hả ngược xuôi, chịu đủ ức hiếp, lại còn phải phòng thủ sự truy sát của ngươi. Nếu không phải thần sứ đại nhân chứa chấp ta, chỉ sợ ta cũng đã theo gót cha mẹ ta rồi. Mấy năm qua, ta mỗi giờ mỗi khắc đều ghi nhớ phục thù. Cho dù ta thịt nát xương tan, ta cũng phải kéo ngươi xuống Địa ngục cùng.”
“Buồn cười, ngươi nhận lầm người rồi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta xưa nay không truy sát bất cứ kẻ nào, bởi vì người mà ta muốn giết, ta sẽ xử lý ngay tại chỗ.” “Ngươi đương nhiên sẽ không thừa nhận rồi.” Thiếu nữ kia cười nhạo, biểu hiện giống như không nằm ngoài ý liệu: “Loại người quyền thế như ngươi, tất nhiên là cực kỳ dối trá, có làm cũng không có nhận. Nhưng ta không quên, vĩnh viễn cũng sẽ không quên.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi chẳng những ngu ngốc mà còn bị tẩy não.”
“Mặc kệ ngươi nói cái gì cũng không dao động được niềm tin của ta đâu.”
Trên người thiếu nữ nổi lên từng sợi khí màu trắng, toàn bộ không gian đột nhiên cuồng phong gào thét, bạo tuyết giáng xuống, nhiệt độ chợt hạ, rét lạnh thấu xương.
Tuy nhiên, những thủ đoạn này đối với Hạ Thiên mà nói hoàn toàn không có tác dụng.
“Nếu đã giết không được ngươi, ta ít nhất cũng sẽ đồng quy vu tận với ngươi.”
Sau lưng thiếu nữ bỗng nhiên vỡ ra một khe hở. Lần này, bên trong khe hở chính là tinh không vô tận, không biết điểm cuối cùng với không gian phong bạo cực kỳ cuồng loạn.
“Đúng là ngu không có thuốc chữa.” Hạ Thiên nhìn thấy, biết không ra tay là không được. Nếu không, rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.
“Tới đi, theo ta xuống Địa ngục.” Thiếu nữ cũng không quan tâm, mặc cho phong bạo đổ vào không gian của nàng ta.
Chỉ trong nháy mắt, không gian đã bị bóp méo.
Trong phong tuyết cuồng loạn, đám khung vuông quỷ dị đều biến thành “bom” khiến người ta sợ hãi, lúc nào cũng có thể bắn ra sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Mặc dù Hạ Thiên lợi hại nhưng dù sao cũng vẫn là nhục thân, muốn sống sót bên trong không gian cuồng bạo kia cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Sợ hãi đi, run rẩy đi.” Thiếu nữ mừng rỡ nhìn Hạ Thiên, chờ mong biểu hiện thất kinh trên mặt của hắn, hoặc vùng vẫy giãy chết.
Đáng tiếc, nàng ta nhìn thấy cũng chỉ là gương mặt hờ hững cùng biểu hiện chẳng thèm ngó đến.
“Chỉ cái này thôi sao?” Hạ Thiên lắc đầu, giữa ngón tay sáng lên ngân châm, khẽ đâm tới khe nứt không gian cuồng bạo.
Thiếu nữ kia thấy vậy, không khỏi giễu cợt: “Ngươi cho rằng khe nứt không gian đó là gì chứ? Tại sao lại có thể vì một cây ngân châm của ngươi… Hả?”
Hạ Thiên trực tiếp sử dụng Châm Ngoại Châm, linh khí mênh mông phun ra ngoài. Một lát sau đã lấp đầy khe nứt không gian.
Khi hắn còn ở cảnh giới Kim Đan Kỳ, hắn đã có thể làm được. Bây giờ hắn khôi phục Độ Kiếp Kỳ, đối phó với khe nứt không gian này chỉ bằng một bữa sáng.
“Không thể nào?” Thiếu nữ kia không thể nào tiếp thu được kết quả như thế, không khỏi chán nản ngã xuống đất, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đời này ta không thể báo thù được sao? Cha mẹ, hai người không phù hộ cho con gái của mình sao?”
Hạ Thiên thu ngân châm, tiện tay một quyền đánh nát không gian.
Thế là, Hạ Thiên và thiếu nữ kia đã quay lại đại sảnh dưới mặt đất đảo Cuồng Hoan.
“Ồ, nhanh như vậy đã quay về rồi sao?” Bạch Mộ Lan có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên, thuận miệng hỏi: “Hạ đoàn trưởng, ngươi không có việc gì chứ?”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Ngươi nói sao?” “Vậy thì không có việc gì rồi. Ai có thể khiến ngươi có việc gì?” Bạch Mộ Lan phát hiện câu hỏi của mình có chút hoang đường, vội quay sang nhìn thiếu nữ. Kết quả phát hiện nàng ta nằm trên mặt đất, hình như không còn khí tức, trong lòng thầm nhủ Hạ đoàn trưởng đã làm gì nàng ta.
Nam nhân mặc quần jean có chút do dự, mở miệng hỏi: “Hạ tiên sinh, vậy bệnh của vợ chồng ta…”
Vù vù!
Hạ Thiên cũng không nói nhảm, bắn ra hai ngân châm, bắn thẳng vào mi tâm của nam nhân mặc quần jean và vợ của hắn ta.
Nam nhân mặc quần jean sửng sốt, thất thanh hỏi: “Hạ tiên sinh, ngươi đây là…”
“A?” Nữ nhân váy trắng ngược lại phản ứng kịp, có chút không xác định nói với chồng của mình: “Ta có cảm giác hình như bệnh của chúng ta đã được chữa khỏi?”
Nam nhân mặc quần jean cảm nhận một chút. Đúng là như vậy, cơ thể của hắn ta không còn chút khác thường nào: “Quá thần kỳ, chỉ một cây ngân châm, nhưng lại có thể giải thoát chúng ta khỏi đau đớn. Đúng là…” Hắn ta nhất thời tìm không ra từ ngữ hình dung cảm nhận của mình lúc này, rất nhanh liền dùng hành động nguyên thủy nhất, quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận