Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2872: Một giây sau ngươi sẽ chết!

“Vạn Hỏa giáo là loại người ra sao, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng?” Tuyết Khỉ La cười lạnh không thôi, trực tiếp vạch trần: “Cửu biểu ca, trên con đường này, hẳn các ngươi đã giết không ít người. Ngày đó, các ngươi vừa mới tiến vào Vạn Quỷ quật, ta đã ngửi được mùi sát khí nồng đậm, ngươi còn làm bộ không biết gì ở đây? Cha ta hồ đồ chứ ta không hồ đồ.”
“Công tử, ngươi đừng nói nhảm nữa, chúng ta không thể lui được nữa rồi.” Lão giả lông mày đứt đoạn quyết định thật nhanh, không muốn lãng phí thời gian: “Vốn chúng ta còn định hợp nhất Vạn Quỷ quật. Bây giờ xem ra, chúng ta nên giết sạch.”
Hung quang hiện lên trong mắt Cửu công tử. Hắn ta cũng lười che giấu, lạnh lùng nói: “Biểu muội, là các ngươi bức ta. Vạn Nguyên Truyện Hỏa Chúng, ra đi.”
Vừa dứt lời, mấy chục người áo đen từ bên trong tượng quỷ thạch chui ra, bao quanh ba người Liễu Mộng và bốn tiểu quỷ.
“Ngươi bố trí nhân thủ từ khi nào?” Tuyết Khỉ La kinh hãi trong lòng. Nàng không hề phát hiện bên trong Vạn Quỷ quật ẩn giấu nhiều nhân thủ đến như vậy.
“Không phải bố trí nhân thủ mà là chọn lựa từ trong Vạn Quỷ quật của các ngươi.” Cửu công tử không khỏi đắc ý: “Thánh giáo chúng ta chiếu sáng vạn chúng. Bọn họ đều tự nguyện nhập giáo, quyết định đi theo chúng ta phục vụ thánh hỏa, trọng chấn giáo phái.”
“Đúng là một đám ăn cây táo rào cây sung.” Tuyết Khỉ La giận không kềm được: “Ta và phụ vương đối xử cũng không tệ với các ngươi, tại sao các ngươi lại đi theo dư nghiệt của Ma giáo?”
“Tuyết tiểu thư, đừng nên tức giận.” Liễu Vân Mạn nhẹ giọng khuyên giải: “Bây giờ chúng ta biết được bọn chúng là ai cũng tốt, tránh cho ngày sau bọn chúng đâm ta một đao.”
Liễu Mộng không kiên nhẫn, bĩu môi nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, trực tiếp xử lý bọn chúng chẳng phải xong sao?”
“Bày trận, Vạn Hỏa Liệu Nguyên, thiêu chết bọn chúng cho bổn công tử.” Cửu công tử quát lớn với đám người áo đen.
Đám người áo đen lập tức phân tán ra những vị trí đặc biệt, ngay cả hai lão giả cũng chọn một chỗ đứng kỳ quái, bao quanh Cửu công tử chính giữa.
“Các ngươi muốn chơi trò gì đây?” Liễu Mộng hào hứng hẳn lên, ánh mắt sáng ngời.
Liễu Vân Mạn cảm thấy không thích hợp, nói với Tuyết Khỉ La: “Ngươi cẩn thận. Nếu lát nữa không chịu nổi thì có thể tránh sau lưng ta.”
“Đa tạ.” Tuyết Khỉ La tuyệt không dám khinh thường. Nàng biết mình có cân lượng như thế nào. Nếu đã không giúp gì được, ít nhất cũng đừng nên làm rộn, tránh hại người hại mình.
“Đốt thánh phong, bốc cháy.” Cửu công tử đứng bên trong trận pháp, đưa tay vỗ bên hông, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu đỏ bỗng dưng từ trong túi trữ vật của hắn ta bay ra, rơi vào lòng bàn tay, thỉnh thoảng phát ra tiếng ong ong, khiến màng nhĩ người ta đau nhức.
Những người áo đen nghe được hiệu lệnh, đồng thời bốc thủ ấn, miệng lẩm bẩm, nhấc kiếm trong tay, không ngừng tạo ra những vết tích kỳ quái trên mặt đất. Vết tích xen lẫn, cuối cùng hợp đến dưới chân hai lão giả.
Hai lão giả quát một tiếng, toàn thân dấy lên ngọn diễm khí sáng rực, giống như hỏa nhân, đồng loạt đánh về phía cơ thể Cửu công tử.
“Chết đi!”
Cửu công tử gầm lên một tiếng, hai mi dấy lên ngọn lửa hừng hực, ánh mắt cũng hiện lên hình ngọn lửa, thân hình trong nháy mắt cao lên thêm mấy trượng, ống tay áo cháy rụi, râu tóc dựng lên, cả người giống như một sát thần hỏa diễm.
“Quỷ Hỏa sứ hàng thân. Các ngươi còn không mau nhận lấy cái chết.” âm thanh Cửu công tử như lôi đình, chấn động toàn bộ Vạn Quỷ quật như muốn run lên.
Liễu Mộng hơi thất vọng, không vui nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi có cao chiêu gì chứ. Kết quả chỉ là để một con quỷ phụ thân. Cho nên, ngươi có cái gì cũng chẳng đủ để ta chơi.”
“Hừ, ngươi còn dám xuất khẩu cuồng ngôn. Hôm nay bổn sứ sẽ đánh ngươi thành tro tàn, thần hồn câu diệt.” Cửu công tử giận dữ, vung trường kiếm trong tay, mang theo liệt hỏa hừng hực, đánh một kích lôi đình về phía Liễu Mộng.
Một kiếm này, nhìn thì cồng kềnh, thật ra lại cực nhanh, còn mang theo uy áp nồng đậm, khiến người ta không rét mà run. Ví dụ, bốn tiểu quỷ chỉ nhìn thoáng qua, toàn thân đã phát run, một hành động nhỏ cũng không dám.
Nhưng Liễu Mộng cũng sẽ không bị chiêu thức hào nhoáng bên ngoài này dọa sợ, nắm chặt nắm đấm nghênh đón.
“Haiz, Liễu đại tiên tử cẩn thận, kiếm kia cũng không phải phàm vật, ngươi tuyệt đối đừng liều mạng.” Tuyết Khỉ La nhìn thấy Liễu Mộng như thế, không khỏi giật mình, vội vàng nhắc nhở.
Liễu Vân Mạn mỉm cười nói với Tuyết Khỉ La: “Ngươi không cần lo lắng. Xưa nay nàng ta đánh nhau không bao giờ thua thiệt. Nếu quả thật đánh không lại, nàng ấy sẽ không đánh đâu, mà sẽ gọi người lợi hại hơn đến giúp.”
Người lợi hại hơn chính là Hạ Thiên. Trước kia, khi còn ở trái đất, Liễu Mộng chính là như vậy. Chơi vui thì tự mình chơi, nếu chơi không lại hoặc chơi chán, nàng sẽ gọi Hạ Thiên đến để giải quyết hậu quả.
Oành.
Quyền kiếm cách không va chạm nhau. Kình khí song phương đụng nhau, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Khí lãng vô hình khuấy động diễm lưu, trong nháy mắt bạo tán bốn phía, bắn tung tóe khắp nơi.
Tuyết Khỉ La sợ diễm lưu đốt cháy Vạn Quỷ quật, cho nên nàng đã âm thầm ra lệnh cho bốn tiểu quỷ độn thổ đi thông báo cho Quỷ vương đến hỗ trợ.
“Có chút thú vị rồi đấy, nhưng vẫn còn chưa đủ.” Một quyền Liễu Mộng đánh ra đã thăm dò được thực lực của đối phương. Nàng nói: “Ngươi nên dứt khoát một chút, sử dụng chiêu thức lợi hại nhất của mình ra. Nếu không, một giây sau ngươi sẽ phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận