Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3323: Tọa độ kỳ quái

“Ngươi muốn cướp tiền thì cứ nói thẳng, lề mề chậm chạp, đúng là không thú vị gì cả.” Hạ Thiên hờ hững nói.
Nam nhân mặc quần da nhìn thấy không khỏi mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Anh bạn, ngươi nói như vậy, nếu ta không cướp của ngươi thì không có ý nghĩa gì cả.”
“Ta cho ngươi ba giây, ngươi cút xa một chút.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Nếu không, ta sẽ cho ngươi một cước, chết cũng đừng trách ta.”
Nam nhân mặc đồ da cười lạnh: “Có tiền hay không, ta tìm mới biết được.”
“Dừng tay.”
Trong lúc nam nhân mặc quần da đưa tay móc túi Hạ Thiên, rốt cuộc có người lao đến, lớn tiếng quát tháo.
Người này là một thiếu nữ tóc ngắn mười bảy mười tám tuổi, nhìn quần áo dường như là nhân viên phục vụ của một tiệm cơm nào đó.
Lúc này, nàng cầm một cây chổi trong tay, trợn mắt nhìn nam nhân mặc đồ da, quát lớn: “Ngươi thả hắn ra, rồi cút đi, nếu không, ta báo cảnh sát đấy.”
“Ngươi đừng xen vào việc người khác.” Nam nhân mặc quần da vừa nhìn thấy là một tiểu cô nương, lại càng thêm khinh thường: “Ngươi có tin Kỳ ca ta cướp luôn của ngươi hay không, còn bán ngươi đi làm gái?”
“Ta báo cảnh sát rồi, bọn họ sẽ đến ngay lập tức.” Thiếu nữ tóc ngắn hơi sợ hãi, nhưng cũng không lùi bước, nói với Hạ Thiên: “Ngươi đừng sợ, đám người này chỉ là hổ giấy, hoàn toàn không có bản lãnh gì đâu.”
“Mẹ nó, ngươi nói ai không có bản lãnh, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Nam nhân mặc đồ da không chịu được sự sỉ nhục đó, liền cầm dao xông về phía thiếu nữ.
“A!” Thiếu nữ tóc ngắn hoảng hốt thét lên nhắm mắt lại, sau đó vung cây lau nhà đánh tứ tung.
Nam nhân mặc đồ da lại càng khinh thường. Mấy chiêu thức này chỉ là trò xiếc của đám nhóc tì.
Nhưng hắn ta vừa mới bị cây lau nhà chạm đến góc áo, cả người giống như bị xe tải đụng, trong nháy mắt bay rớt ra ngoài mấy trăm mét, đụng phải vách tường phía đối diện, sau đó rơi vào thùng rác.
“Sao?” Thiếu nữ tóc ngắn đợi một lát, cảm giác có chút kỳ quái, không khỏi mở mắt, phát hiện không thấy nam nhân mặc đồ da đâu, không khỏi quay sang hỏi Hạ Thiên: “Cái tên xấu xa kia đâu rồi?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Rác rưởi thì đương nhiên phải ở trong thùng rác rồi.”
Thiếu nữ tóc ngắn nghe xong lại càng cảm thấy kỳ quái. Nàng đưa mắt nhìn thùng rác đằng xa, lại càng cảm thấy mờ mịt.
“Ngươi không sao chứ?” Thiếu nữ tóc ngắn không nghĩ ra thì cũng không nghĩ nữa, quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi là du học sinh gần đây sao? Ta nói cho ngươi biết, buổi tối tuyệt đối không nên ra ngoài một mình. Nếu không, sẽ xảy ra chuyện đấy.”
“Ngươi không phải cũng ra ngoài một mình sao?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
Thiếu nữ tóc ngắn lắc đầu: “Ta khác. Ta làm công cho nhà hàng đằng sau, đồng thời ở gần đây, gia đình cũng có. Bọn họ không dám làm gì ta đâu.”
Hạ Thiên nói: “Vậy thì vận khí của ngươi rất tốt.”
“Cái gì gọi là vận khí tốt.” Thiếu nữ tóc ngắn bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó hỏi: “Ta cứu ngươi, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, ngay cả tên cũng không nói sao?”
Hạ Thiên đáp: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Khẩu khí của ngươi thật lớn, lại còn là đệ nhất thiên hạ.” Thiếu nữ tóc ngắn cau mũi, có chút ghét bỏ nói: “Hơn nữa, cái tên Hạ Thiên quá bình thường, không giống tên của ta. Tên của ta vừa lúc rất dễ nghe.”
Hạ Thiên cũng không phản ứng gì.
“Này, ngươi là gỗ à?” Thiếu nữ tóc ngắn mất hứng nói: “Người có trí tuệ cao, lúc này ngươi nên hỏi tên ta là gì?”
“Ngươi có gì nói thì nói, có gì cần hỏi thì hỏi.” Hạ Thiên nói thẳng tâm tư của thiếu nữ.
Thiếu nữ tóc ngắn đúng là hay có thói quen khoe tên của mình với người khác. Nghe Hạ Thiên nói, không khỏi mỉm cười vươn tay ra: “Ta tên Tào Thiển Thiển, Thiên trong sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển. Năm nay ta mười tám tuổi. Thật kỳ lạ, không biết vì sao ta nhìn thấy ngươi lại cảm thấy rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi.”
“Chúng ta chưa từng gặp mặt.” Hạ Thiên lắc đầu: “Hôm nay ta mới đến đây.”
“Hôm nay?” Tào Thiển Thiển vô thức cau mũi một cái: “Vậy ngươi đến đây làm gì? Tìm thân thích nương tựa sao? Vậy ngươi nói cho ta biết tin tức đối phương đi, biết đâu ta có thể giúp ngươi tìm thử.”
“Ngươi có biết bé ngoan hay không?” Hạ Thiên hỏi.
“Ngoan, bé ngoan?” Tào Thiển Thiển mở to mắt, lộ ra vẻ cổ quái: “Tên của thân thích ngươi nghe lạ quá. Hay đây là biệt danh của bạn gái ngươi?”
Hạ Thiên nhìn thấy nàng phản ứng như vậy, biết nàng không phải giả bộ, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Rốt cuộc vì sao bé ngoan này lại gửi tọa độ này cho hắn? Hơn nữa còn không có bất kỳ nhắc nhở nào. Điều này thật sự không phù hợp với phong cách của nàng.
Trừ phi tin tức này không phải bé ngoan gửi, hoặc không phải xuất phát từ ý định của nàng.
Như vậy, ai là người gửi tin tức đó?
Người biết số di động của hắn không nhiều, hơn nữa những người biết nhất định sẽ không gửi những tin tức không đầu không đuôi này cho hắn.
Nhưng bất kể thế nào, người kia đã gửi tọa độ này cho hắn, điều này nói rõ nơi này nhất định có thứ gì hoặc chuyện gì liên quan đến hắn.
“Ngươi không phải lén trốn qua chứ?” Tào Thiển Thiển thấy Hạ Thiên im lặng, lập tức suy diễn ra một vở kịch: “Có phải bạn gái của ngươi lừa ngươi đến Mỹ trước, sau đó không có tin tức, tiếp theo ngươi lén sang đây muốn tìm bạn gái của ngươi nhưng lại không có tin tức cụ thể, chỉ biết nàng có khả năng sống tại phố người Hoa?”
Hạ Thiên còn chưa nói câu nào, Tào Thiển Thiển đã tức giận nói: “Ngươi không cần ngại, mấy chuyện này thật ra vẫn thường xuyên phát sinh. Tào Thiển Thiển ghét nhất chính là loại nữ nhân như thế. Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ thay ngươi tìm nữ nhân phụ lòng kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận