Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3890: Danh môn đại phái có chết hay không liên quan gì đến ta

“Tiểu muội chân dài, ta không nói nàng kém. Ta nói nàng ta kém hơn nàng.”
Hạ Thiên không bắt được trọng điểm, nghiêm túc giải thích.
“Đó không phải là kém.”
Ninh Nhụy Nhụy không thể chấp nhận được lời giải thích này.
Băng Ngữ Hạ nghe hai người Hạ Thiên cãi nhau, không khỏi ngẩn ra. Mấy chuyện này có gì hay đâu mà tranh giành. Cá nhân nàng đối với bề ngoài hoàn toàn không có tâm tư cạnh tranh, cũng cảm thấy không cần thiết phải cạnh tranh. Cái mà nàng để ý chính là thái độ của Hạ Thiên đối với phái Tuyết Sơn.
“Băng đường chủ, ngươi không nên để bọn họ di chuyển sự chú ý.”
Tiêu Động nhìn thấy nét mặt thay đổi của Băng Ngữ Hạ, thầm kêu không tốt, lập tức kêu lên: “Bọn họ đã giết không ít đệ tử phái Tuyết Sơn ta, trong đó có một nữ nhân là người mà thiếu minh chủ chỉ đích danh muốn bắt.”
Gương mặt Băng Ngữ Hạ hiện lên vẻ không vui, hơi tức giận quát: “Thiếu minh chủ? Thiếu minh chủ ở đâu ra?”
“Chính là Nhạc thiếu minh chủ của liên minh Cửu Sơn. Không phải Đường chủ đã gặp hắn ta rồi sao?”
Tiêu Động cảm thấy nghi hoặc, nói tiếp: “Về sau, phái Tuyết Sơn chúng ta sẽ gia nhập liên minh Cửu Sơn, hắn ta dĩ nhiên là thiếu minh của chúng ta… Hả?”
Phốc.
Băng Ngữ Hạ một kiếm đâm xuyên lồng ngực Tiêu Động, thấu tâm mà qua, gọn gàng mà linh hoạt, không chút do dự.
“Băng đường chủ, vì sao ngươi…” Ánh mắt Tiêu Động tràn ngập vẻ khó tin.
“Phái Tuyết Sơn sẽ không gia nhập cái liên minh chó má đó đâu.”
Băng Ngữ Hạ tra kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể nói ra mấy lời này, chứng tỏ ngươi đã phản bội phái Tuyết Sơn. Ta giết ngươi có vấn đề gì sao?”
Miệng Tiêu Động giật giật, dường như muốn nói cái gì đó. Đáng tiếc còn chưa phát ra được âm thanh, cả người đã ngã xuống đất không còn thở nữa.
“Ngươi rất quả quyết, hay là sợ hắn ta nói ra bí mật gì sao?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nữ nhân trước mắt có chút đáng sợ.
Băng Ngữ Hạ cảm nhận được đích ý trong lời nói của Ninh Nhụy Nhụy, thản nhiên đáp: “Ta không có bí mật. Cho dù có, ta cũng không sợ người khác nói ra. Mà nó có liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi nói không sai.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, có chút châm chọc: “Chỉ là bây giờ tâm trạng của ta rất khó chịu, muốn tìm phái Tuyết Sơn các ngươi cho một lời giải thích.”
Băng Ngữ Hạ lãnh đạm hỏi: “Ngươi muốn lời giải thích gì?”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Diệt phái Tuyết Sơn, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi không có bản lãnh đó.”
Gương mặt Băng Ngữ Hạ vẫn không hiện lên biểu hiện gì đặc biệt, lông mi chỉ hơi run một chút, dư quang nhìn về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhìn ta cũng vô dụng thôi. Nếu tiểu muội chân dài muốn diệt phái Tuyết Sơn, ta nhất định sẽ giúp nàng ấy.”
Băng Ngữ Hạ không thể tin nổi: “Tồn vong sinh tử của một danh môn đại phái, trong mắt của ngươi chẳng lẽ không bằng niềm vui của một nữ nhân?”
“Danh môn đại phái có chết hay không liên quan gì đến ta.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Tiểu muội chân dài cảm thấy khó chịu với phái Tuyết Sơn, diệt thì diệt chứ sao? Đám ngu ngốc trong môn phái các ngươi cứ gây chuyện với chúng ta mấy lần. Ta đã định tranh thủ thời gian xử lý bọn họ rồi.”
Băng Ngữ Hạ cắn răng nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ tìm ra những người đó, sau đó đưa đến trước mặt ngươi, mặc ngươi xử trí. Phái Tuyết Sơn cũng không phải tất cả đều là loại người đó. Ngươi không thể vì một số người cặn bã mà cừu thị toàn bộ phái Tuyết Sơn được.”
“Vì sao lại không thể?” Hạ Thiên hỏi.
Băng Ngữ Hạ á khẩu không trả lời được, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia ta đã nghe qua chuyện của ngươi, tất cả đều nói ngươi gan to bằng trời, cực kỳ cuồng vọng. Bây giờ ta thấy, ngươi tùy hứng mới là đệ nhất thiên hạ.”
“Suất khí của ta mới là đệ nhất thiên hạ.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Y thuật và võ công cũng đều là vô địch trong thiên thượng.”
Ninh Nhụy Nhụy bó tay: “Đã nâng lên đến trời luôn rồi sao?”
“Tiểu muội chân dài, gần đây nàng luôn tranh cãi với ta, nàng muốn ăn đòn à?”
Hạ Thiên khó chịu nhìn Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy vội vàng lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ai nói ta tranh cãi với ngươi, ta chỉ là luận sự.”
Hai người không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình với nhau, khiến Băng Ngữ Hạ cảm thấy có chút bực bội.
“Hạ Thiên, các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới không can thiệp vào phái Tuyết Sơn chúng ta?”
Băng Ngữ Hạ do dự một chút, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Chỉ cần không quá đáng, ta có thể làm được, bao gồm điều kiện mà ta đã đáp ứng lúc trước.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ta muốn hỏi, vì sao phái Tuyết Sơn lại thích làm ra mấy chuyện phát rồ như thế?”
“Đây chẳng qua chỉ là đám ác nhân cá biệt. Bọn họ chấp chưởng quyền hành bộ phận trong phái.”
Băng Ngữ Hạ cũng không tránh né việc này, chỉ giải thích: “Thanh lý cặn bã trong môn phái, chúng ta đã bắt đầu làm, chỉ là vẫn cần chút thời gian.”
Hạ Thiên nói: “Cái này có liên quan gì đến chúng ta?”
Băng Ngữ Hạ không phản bác được, nhưng vẫn kiên trì nói: “Đúng là không có liên quan, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể cho ta một chút thời gian, cũng không quá dài, chỉ hai ngày mà thôi.”
“Đã như vậy, không cần thiết phải đợi nữa.”
Hạ Thiên nói.
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên hỏi: “Gia gia của ta có phải đang ở trên núi tuyết?”
“Gia gia của ngươi?”
Băng Ngữ Hạ hỏi: “Ta không biết người ngươi nói là ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận