Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2728: Tác hợp cho hai người

Hạ Thiên không hứng thú đối với việc đặt tên, quay sang nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, việc này giao cho nàng nhé.”
“Như vậy đi, cũng không cần phải khiến sự việc trở nên phức tạp.” Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói với đạo đồng áo trắng: “Ngươi đã nhận Hạ Thiên làm chủ, dĩ nhiên ngươi sẽ mang họ Hạ. Ngươi là linh mạch trong núi hóa thành hình người, vậy gọi ngươi là Sơn Linh đi.”
“Sơn Linh? Hạ Sơn Linh?” Đạo đồng áo trắng lẩm bẩm cái tên, cũng khá hài lòng, dập đầu nói: “Đa tạ chủ mẫu đặt tên, về sau Hạ Linh sẽ là Hạ Sơn Linh.”
Thạch Thuần hỏi: “Này, sau khi ngươi biến thành hình người, có phải ngươi sẽ rời khỏi Chung Nam Sơn không? Về sau chẳng phải Chung Nam Sơn sẽ không còn linh mạch nữa rồi sao?”
“Thạch chủ mẫu không cần lo lắng việc này.” Đạo đồng áo trắng chậm rãi đáp: “Sau khi biến thành hình người, ta sẽ không rời khỏi Chung Nam Sơn, sẽ xem Chung Nam Sơn như đạo trường của mình, cho đến ngày ta độ kiếp phi thăng. Đến lúc đó, đoán chừng linh mạch mới bên trong Chung Nam Sơn cũng đã thành hình.”
Nhậm chưởng giáo không khỏi bổ sung: “Linh mạch hóa người, thật ra Chung Nam Sơn cũng có phần vinh yên, cũng là một sự tăng lên vô hình đối với mấy ngàn dặm sông núi gần đây. Nhất là đối với người, phúc phận vận khí về sau sẽ tăng lên rất nhiều.”
Thạch Thuần không khỏi vỗ tay kêu hay.
“Đã như vậy, ngươi hãy ở lại đây cho thật tốt.” Hạ Thiên nói với đạo đồng áo trắng: “Vừa rồi ngươi đã hấp thu hắc khí của tên ngu ngốc kia, đoán chừng vẫn còn chưa tiêu hóa hết, thậm chí còn có thể bị phản phệ, để ta châm cho ngươi thêm một châm, xem như phần thưởng cho ngươi.”
“Chủ nhân ban tặng, Hạ Linh cảm kích không hết.” Đạo đồng áo trắng mừng như điên, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Hạ Thiên không nhanh không chậm nói: “Ngươi đứng lên đi, đừng quỳ mãi như thế. Đứng lên nói chuyện không được sao?”
“Vâng.” Đạo đồng áo trắng nghe lời đứng dậy.
Hạ Thiên lấy ngân châm ra, đâm một châm vào mi tâm đạo đồng, tiến hành tịnh hóa hắc khí mà nó vừa mới nuốt vào cơ thể.
“Được rồi.” Sau vài giây, Hạ Thiên thu lại ngân châm.
Đạo đồng áo trắng cảm nhận được khí tức bên trong cơ thể trở nên tinh thuần, muốn quỳ xuống cảm tạ, nhưng nghĩ đến Hạ Thiên vừa mới nói xong, không khỏi kìm lại, chuyển thành chắp tay cúi đầu: “Đa tạ chủ nhân.”
Một lát sau, có đạo sĩ tìm đến Nhậm chưởng giáo, báo cáo rối loạn bên trên đã được dẹp yên, cần ông ra mặt giải quyết hậu quả.
Ba người Hạ Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại lòng đất, cùng với Nhậm chưởng giáo quay về Trùng Dương cung.
Mặc dù đạo đồng áo trắng lưu luyến không rời, nhưng nó còn cần ôn dưỡng cơ thể trong lòng đất, tạm thời không tiện lộ diện.
“Tình huống bên dưới ra sao?” Vừa bước vào đại điện Trùng Dương cung, Trương Minh Đà đã hỏi thăm: “Các ngươi có bắt được tên kia không? Linh mạch dưới lòng đất có bị hao tổn không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng đáp: “Đại sư phụ, ông đã biết rõ còn cố hỏi. Có ta ở đây, còn có chuyện gì ngoài ý muốn diễn ra nữa chứ.”
“Ngoài ý muốn hay không ta không quan tâm.” Trương Minh Đà trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta chỉ muốn biết các ngươi đã gặp phải chuyện gì, cuối cùng kết quả ra sao?”
Nhậm chưởng giáo cười khẽ hai tiếng, kéo cánh tay Trương Minh Đà, cười nói: “Trương lão đệ, ngươi thoải mái tinh thần đi. Ác nhân đã đền tội, linh mạch trong lòng đất cũng bình yên vô sự. Tối nay ta sẽ thuật lại chi tiết cho ngươi biết.”
“Các ngươi cần làm gì tối nay?” Lúc này, một nữ nhân váy trắng khá cao xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhậm chưởng giáo: “Lỗ mũi trâu ngươi có phải muốn đoạt nam nhân của ta không?”
Nhậm chưởng giáo nhìn nữ nhân vừa xuất hiện, không khỏi sửng sốt nhìn Trương Minh Đà: “Ta không biết vị nữ tử này.”
“Ngươi làm bộ cái gì chứ? Nàng ta ở Hoạt Tử Nhân Mộ Chung Nam Sơn lâu như vậy ngươi còn không biết?” Trương Minh Đà có chút khó chịu trừng mắt với Nhậm chưởng giáo, sau đó quay sang nhìn Hạ Thiên: “Còn ngươi nữa, chuyện ngươi gây ra tính trên đầu sư phụ, ngươi được lắm.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Đại sư phụ, ông nói sai rồi. Sau khi nhị sư phụ và tam sư phụ xuống núi, khi trở về đều đã có gia đình, thậm chí còn có con cái. Ta thấy ông một mình lẻ loi, vừa lúc ở đây có một tình nhân cũ của ông, đương nhiên ta muốn tác hợp cho hai người rồi.”
“Tác cái đầu… Im đi.” Ban đầu, Trương Minh Đà muốn mắng Hạ Thiên, nhưng nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân áo trắng, ông lại nuốt trở về: “Ta tìm được cơ hội sẽ thu thập ngươi.”
Nhậm chưởng giáo cũng đã nhớ ra thân phận của nữ nhân này, không khỏi cười ha hả: “Hôm nay thật sự là ngày tốt, thanh trừ được hoạn trăm năm, linh mạch hóa hình. Hiện tại Trương lão đệ ngươi lại có chuyện vui, không thể không tổ chức một bữa tiệc chúc mừng một phen.”
Nói xong, ông quay lại dặn dò đệ tử Trùng Dương cung: “Các ngươi mau quét dọn sân bãi. Từ giờ trở đi, trên dưới Chung Nam Sơn đại khánh ba ngày, bất luận du khách hay là người dân, rượu ngon thức ăn ngon đều cung ứng miễn phí.”
Sau khi tin tức truyền ra, những người xung quanh Chung Nam Sơn đều mừng rỡ, chỉ khổ cho đầu bếp trên núi bận tối mày tối mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận