Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4119: Ngươi sẽ không có cơ hội đâu


Tiểu Tiên Giới, Thiên Ngoại Thiên.
Nơi này đã biến thành phế tích, phần lớn trận pháp đã không cách nào vận hành.
Càng đáng sợ hơn chính là, không gian nơi này còn bị vặn vẹo, lộ ra mười khe nứt không gian to nhỏ.
Sở dĩ nơi này có nhiều trận pháp như vậy, một phần nguyên nhân chính là để che giấu hoặc tu bổ những khe nứt này.
Lúc này, một số tu tiên giả Tiểu Tiên Giới đã được đưa đến nơi này. Đương nhiên, cơ thể bọn họ đều bị khống chế, không thể tự chủ.
Ngô Bách Chương, Tiêu Chính Dương, Hỏa Cửu Linh cũng có mặt.
“Hồi bẩm bà tổ, người không khuất phục chúng ta đều ở đây.”
Một nam nhân mặc thanh giáp lá sen chậm rãi bước đến trước mặt một nữ nhân cao gầy mặc váy đen, cúi người bẩm báo.
Nữ nhân váy đen chậm rãi quay người, bên trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường. Bà ta cười khẽ: “Ta có chút hiếu kỳ vì sao các ngươi không muốn hiệu lực ta?”
“Phì, ngươi thì tính là gì chứ? Ngươi cũng xứng để lão phu hiệu lực?” Mặc dù tuổi Ngô Bách Chương đã già nhưng xương cốt vẫn cứng rắn như cũ.
Nữ nhân váy đen cười khẽ, bỗng dưng vỗ tay một cái.
Lúc này, Ngô Bách Chương đau đến trán đổ đầy mồ hôi, há miệng phun ra một ngum máu tươi, cả người vô cùng suy yếu.
“Cần gì chứ?”
Nữ nhân váy đen mỉm cười, chậm rãi tiến lên, giơ chân dùng mũi giày cao gót hất cằm Ngô Bách Chương lên: “Ngươi giả bộ trung thần cái gì? Mấy chuyện thay đổi địa vị cũng không phải chưa từng làm qua.”
Phì.
Ngô Bách Chương há miệng phun máu vào giày đối phương, mắng to: “Ngươi bớt làm bộ đi. Có ngon thì giết lão phu này, muốn ta phản bội sư phụ, tuyệt không thể.”
“Tuổi đã cao, lại còn bái Hạ Thiên làm sư phụ. Ngươi rốt cuộc là người không có ranh giới đạo đức gì cả.”
Nữ nhân váy đen đạp gót giày thật mạnh vào ngực Ngô Bách Chương, sau đó từ từ ấn xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi còn ở đây giả bộ với ta làm gì? Nếu đã thích giả như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“A!” Ngô Bách Chương kêu thảm lên.
Lúc này, Hỏa Cửu Linh nhịn không được liền quát: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?” Nữ nhân váy đen mỉm cười, quay sang nhìn Hỏa Cửu Linh: “Trên người ngươi có khí tức của Hạ Thiên, xem ra hắn rất coi trọng ngươi. Ngươi hẳn phải biết chút chuyện của hắn chứ.”
Hỏa Cửu Linh lạnh lùng nói: “Để ngươi thất vọng rồi. Ta cũng không phải nữ nhân Hạ Thiên. Chuyện của hắn, ta hoàn toàn không biết gì cả.”
“Không thể nào.” Nữ nhân váy đen có chút không tin tưởng lắm: “Hạ Thiên háo sắc như thế, sẽ bỏ qua nữ nhân xinh đẹp như ngươi sao?”
Hỏa Cửu Linh đáp: “Nếu ngươi cho rằng Hạ Thiên chỉ là đồ háo sắc, vậy ngươi quá coi thường hắn rồi. Mà ngươi chắc chắn cũng sẽ bị hắn giết chết.”
“Ha ha.” Nữ nhân váy đen nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng màu đen: “Không thể không nói, hắn cũng có bản lãnh thuần pục nữ nhân khá cao đấy. Người nào cũng đều trung thành tuyệt đối với hắn, khiến ta cũng có chút động tâm.”
“Vậy ngươi sẽ không có cơ hội đâu.” Hỏa Cửu Linh không khỏi châm chọc: “Dung mạo của ngươi quá xấu, nhất là hàm răng đen như vậy, xấu đến muốn mạng người khác.” Nữ nhân váy đen cũng không ngại, ngược lại còn há to miệng, không hề che giấu cái hàm răng đen của mình: “Răng đen cũng không xấu mà, ngược lại còn là biểu tượng tôn quý. Ta cũng không phải nhuộm mà trời sinh đã như thế. Nhưng muốn giữ cái màu đen này, ta nhất định phải dùng máu người chết bôi lên mỗi ngày. Ta thấy ngươi vẫn còn hoàn bích chi thân, vừa lúc đem ngươi ra sử dụng.”
“Biến thái.” Hỏa Cửu Linh vô thức run một cái, theo bản năng hơi sợ nhưng cũng cắn chặt răng, cũng không khuất phục.
Nữ nhân váy đen lắc đầu, chậm rãi nói: “Được rồi, không chơi với các ngươi nữa. Tính toán thời gian, Hạ Thiên cũng sắp đến rồi.”
Lông mày Hỏa Cửu Linh nhăn lại, không khỏi có chút khẩn trương. Nàng biết nữ nhân này đã sớm thiết lập cạm bẫy ở các tầng Tiểu Tiên Giới, đợi Hạ Thiên đến. Đáng tiếc, nàng không có cách ngăn cản.
Cách đây không lâu, Thiên Ngoại Thiên phát sinh vụ nổ lớn, thiếu chút nữa đánh tan Tiểu Tiên Giới.
Nàng lập tức liên hệ với mấy vị Thiên vương vừa mới nhận chức đến Thiên Ngoại Thiên xem xét tình huống.
Tình huống còn chưa điều tra xong, nữ nhân váy đen xuất hiện, trong nháy mắt chế trụ bọn họ, còn cho bọn họ nuốt một hạt giống chẳng biết là gì.
Sau đó, cơ thể của bọn họ không cách nào tự chủ được, chỉ có thể mặc cho nữ nhân kia bài bố.
“Mang những người này đi, coi như chất dinh dưỡng cho thần hạch.” Nữ nhân váy đen dặn dò thuộc hạ: ‘Những người còn lại, chiếu theo kế hoạch mà tiến hành, nhất định phải lột từng miếng da Hạ Thiên xuống, ta muốn xem lớp lót bên trong của hắn là cái gì. Hắn rốt cuộc thật sự vô địch thiên hạ hay là có tiếng mà không có miếng.”
Sắc mặt và thân hình của đám người mặc thanh giáp lá sen đột nhiên thay đổi.
Rất nhanh, bọn họ liền biến thành Ngô Bách Chương, Hỏa Cửu Linh.
“Khoan đã, ta đồng ý thay đổi địa vị. Ta có thể làm chó của ngươi.” Lúc này, Tiêu Chính Dương bỗng nhiên lên tiếng cầu xin tha thứ: “Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, cái gì ta cũng sẽ làm, bao gồm luôn cả việc lừa gạt Hạ Thiên. Cho dù các ngươi biến thành chúng ta, kiểu gì cũng sẽ lộ ra sơ hở, nhưng nếu do ta dẫn đầu, xác suất thành công không phải lớn hơn một chút sao?”
“Tiêu Chính Dương, tên chó hoang ngươi, ngươi lại… phốc…!” Ngô Bách Chương tức đến mức bổ nhào về phía Tiêu Chính Dương, há miệng định cắn chết hắn ta, kết quả bị một cước, bay ra ngoài mấy chục thước.
Nữ nhân váy đen chậm rãi thu chân, mỉm cười nói với Tiêu Chính Dương: “Rất tốt, vậy sẽ do ngươi dẫn đầu. Người đâu, dẫn hắn đến động thiên Bồng Lai để chờ.”
Sau khi những người khác được mang đi xong, nữ nhân váy đen tháo khăn che mặt xuống, hiện ra là mặt của Dạ Ngọc Mị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận