Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3314: Phản bội

Một bóng người chậm rãi bước qua, đoạt lấy chìa khóa trong tay Robert, sau đó quay người lại nhìn mẹ con Chu Hồng Đậu vẫn còn chưa tỉnh hồn.
“Lý, ngươi làm gì thế?” Caroline khiếp sợ nhìn bạn trai của mình: “Tại sao ngươi lại giết tiến sĩ Robert?”
“Nơi này không liên quan đến ngươi, ngươi im miệng lại trước đi.” Tiểu Lý lạnh lùng trừng mắt nhìn Caroline.
Caroline bị hù dọa, sợ hãi đến bên cạnh mẹ của nàng.
“Chu lão sư, thật ngại quá, ta cần ngươi dẫn ta đến phòng cá nhân của ngươi.” Tiểu Lý cầm một khẩu súng đặc chế trong tay, nhắm ngay Chu Hồng Đậu, mặt không thay đổi: “Mời ngươi đi.”
Chu Hồng Đậu lạnh lùng nhìn Tiểu Lý: “Ngươi không phải Tiểu Lý, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ha ha, Chu lão sư, ngươi nói vậy sai rồi.” Tiểu Lý khẽ cười hai tiếng, không khỏi đắc ý nói: “Ta vẫn là ta, chưa từng thay đổi. Nếu như ngươi không ngừng việc thí nghiệm lại, ta vẫn là học sinh nghe lời nhất của ngươi, tương lai còn là con rể tốt của ngươi. Đáng tiếc, ngươi làm ta thất vọng quá.”
“Ngươi làm việc cho ai?” Chu Hồng Đậu thản nhiên hỏi: “CIA hay là FBI?”
Tiểu Lý không kiên nhẫn nói: “Ta không cần thiết phải nói cho ngươi biết. Tóm lại, ngươi đừng lãng phí thời gian của ta, cũng đừng hòng kéo dài thời gian. Không có ai đến cứu các ngươi đâu.”
“Dù sao cũng chết, vậy tại sao ta lại phải phối hợp với ngươi? ’ Chu Hồng Đậu nghiêm túc quát lớn.
“Chu lão sư, ngươi đánh giá thấp giá trị của ngươi rồi.” Tiểu Lý nói: “Trong mắt chúng ta, ngươi còn quan trọng hơn thí nghiệm và tư liệu của ngươi. Cho nên, ngươi nhất định phải đi theo ta, đương nhiên tư liệu cũng phải mang theo luôn.”
“Nếu ta không đi theo thì sao?” Ánh mắt Chu Hồng Đậu trở nên quyết tuyệt.
Tiểu Lý cười lạnh một tiếng, họng súng nhắm ngay Caroline: “Vậy con gái của ngươi sẽ phải gặp tao ương thôi.”
Caroline thương tâm gần chết nhưng vẫn khó mà tiếp nhận, từ từ bước đến gần Tiểu Lý: “Lý, ngươi sẽ không đối xử với ta như thế đúng không? Chúng ta là người một nhà! We’re family!”
Pằng!
Tiểu Lý không chút do dự bắn một phát về phía Carolien, đương nhiên không bắn trúng chỗ nguy hiểm.
“A!”
Caroline kêu lên một tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, hiển nhiên không nghĩ đến người yêu của mình lại nổ súng bắn mình như thế.
“Ngươi làm gì vậy?” Chu Hồng Đậu nhịn không được mắng Tiểu Lý một cái: “Vì sao ngươi lại nổ súng bắn Caroline chứ?”
Tiểu Lý cười lạnh: “Nếu như ngươi không phối hợp, trên người nàng ta sẽ còn nhiều lỗ thủng hơn. Chu lão sư, ta cho ngươi mười giây cuối cùng để cân nhắc.”
“Ok, ngươi đừng quá xúc động, ta đồng ý với ngươi.” Chu Hồng Đậu biết người trước mắt chính là người điên, chỉ có thể trước thuận theo suy nghĩ của hắn ta mà thôi.
“Được rồi, vậy ngươi đến tủ sắt lấy toàn bộ tài liệu, sau đó đi theo ta.” Tiểu Lý nói: “Đi, đừng lề mề nữa.”
Chu Hồng Đậu có chút do dự: “Chúng ta cầm máu trước cho Caroline, nếu không, con bé sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Pằng! Tiểu Lý lại bắn thêm một phát nữa: “Nếu ngươi còn lề mề, đến lúc đó nàng ta không phải cầm máu là có thể cứu được.”
“Ngươi.” Chu Hồng Đậu cũng không còn cách nào, đành phải rời khỏi phòng làm việc, dẫn Tiểu Lý đến phòng để tài liệu quan trọng.
Trên đường đi không còn một ai, giống như thành viên phòng thí nghiệm đều không tồn tại.
Trong lòng Chu Hồng Đậu nghi hoặc không thôi nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ.
Rất nhanh hai người đã đến phòng đựng tài liệu. Chu Hồng Đậu dùng mật mã mở cửa, chậm rãi bước vào.
Bên trong tự động sáng lên ánh đèn. Bốn vách tường đều là dụng cụ đựng tài liệu.
Tiểu Lý liếc mắt là có thể thấy ngay đằng trước có một cái tủ sắt cực lớn, rồi nhìn chìa khóa trong tay mình, không khỏi mừng như điên.
Chu Hồng Đậu thản nhiên nói: “Tư liệu mà ngươi cần nằm ở đây, tự ngươi lấy đi.”
“Quá tốt rồi. Ta tiềm phục ở đây mười năm, cố gắng cuối cùng cũng không uổng phí.” Ánh mắt Tiểu Lý nhìn chằm chằm cái tủ sắt: “Chỉ cần có được tư liệu, nửa đời sau của ta không cần lo lắng nữa.”
Tiểu Lý bảo Chu Hồng Đậu mở tủ sắt để nghiệm chứng trước.
“Ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, thí nghiệm gen này có tai họa ngầm cực kỳ lớn đối với nhân loại. Nếu bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Đây là nguyên nhân mà ta quyết định kết thúc thí nghiệm, tiêu hủy tư liệu.”
“Cái gì nhân loại, cái gì hậu quả, chẳng liên quan đến ta.” Tiểu Lý khinh thường nói: “Ta chỉ quan tâm nhiệm vụ của ta, phần thưởng mà ta nhận được, còn có vinh hoa phú quý mà ta sẽ có được trong tương lai.”
“Ngươi cũng là nhà khoa học về gen, hẳn ngươi cũng có thể đoán ra được tính nguy hại của nó.” Chu Hồng Đậu có chút tiếc rèn sắt không thành thép: “Chẳng lẽ ngươi một chút tinh thần trách nhiệm của một nhà khoa học cũng không có sao?”
“Chìa khóa đã cắm vào, nghiệm chứng bên trong…”
“Xin điền mật mã, tiến hành ba lần nghiệm chứng…”
“Câm miệng.” Tiểu Lý vừa điền mật mã vừa mắng: “Đến bây giờ ngươi còn muốn giảng đạo lý với ta. Ta nhổ vào. Ngươi thì tính là cái gì chứ? Chờ ta lấy được tư liệu, giao ngươi cho bọn họ xong, ta sẽ thay hình đổi dạng mang theo tiền, bắt đầu một cuộc sống phú quý hoàn toàn mới.”
“Ngươi không sợ những người kia nuốt lời, sau đó giết ngươi diệt khẩu sao?” Chu Hồng Đậu phản bác một câu.”
Tiểu Lý ngẩn người, lập tức đánh cho Chu Hồng Đậu một quyền, đánh bà bổ nhào xuống đất, cười nhạo nói: “Ngươi còn muốn châm ngòi ly gián, đúng là buồn cười.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận