Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4117: Phẩm vị của ngươi xác thực rất cao

Bên trong gian phòng vẫn yên tĩnh, cũng không có ai trả lời.
Hạ Thiên thuận miệng cảnh cáo một câu: ‘Ta đếm đến ba. Nếu ngươi còn không ra, ta sẽ trực tiếp xử lý ngươi. Một, hai…”
Còn chưa đếm đến ba, một bóng người xuất hiện, phong thái yểu điệu đứng trước mặt Hạ Thiên: “Giác quan của ngươi nhạy cảm hơn trước không ít.”
“Ngươi ở đây làm gì?”
Hạ Thiên nhìn người đến.
Người đến chính là Tô Mộng Lệ.
“Haiz, sau khi được tách ra, ta cũng thối lui khỏi Thiên Cung. Bây giờ ta chẳng còn việc gì để làm.”
Gương mặt Tô Mộng Lệ hiện lên sự tiêu điều: “Trước kia bận rộn đã quen, chỉ cần tuân theo ý chí của nàng ấy, nơi này gây chuyện, nơi đó đứng xem trò cười, cuộc sống khá phong phú. Bây giờ ta thấy rất trống rỗng, chẳng biết mình là ai, muốn đi đâu, nên làm gì?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đang xem ta là bác sĩ tâm lý à?”
“Ngươi không phải thần y sao? Ngươi hẳn cũng có thể trị bệnh tâm lý chứ.”
Tô Mộng Lệ cười ha hả nhìn Hạ Thiên: “Huống chi, là ngươi bảo nàng ấy tách ta ra. Ta nhất định phải ỷ vào ngươi rồi.”
“Bệnh tâm lý đương nhiên có thể trị.”
Hạ Thiên khinh thường, lấy ra một cây ngân châm: “Chỉ cần một châm đâm xuống, đảm bảo về sau ngươi sẽ không còn bất cứ vấn đề tâm lý nào nữa.”
“Này, ngươi không phải chữa bệnh, đây rõ ràng là muốn giết ta.”
Tô Mộng Lệ giật mình, lùi lại mấy bước, có chút cảnh giác: “Ngươi không phải muốn thừa cơ thay đổi suy nghĩ của ta chứ?”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh lên. Ta không có thời gian ở đây nói nhảm với ngươi đâu.”
“Haiz, ngươi đã không thích ta, tại sao lại bảo ta và nàng ấy tách ra chứ?”
Tô Mộng Lệ có chút không hiểu.
“Ta đích thật không thích ngươi, nhưng ta cảm thấy ngươi rất thú vị, hẳn có thể trở thành một người độc lập.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Cho nên, lúc đó ta mới thuận miệng nói như vậy.”
Tô Mộng Lệ nói: ‘Ngươi tự tiện để ta làm một người độc lập, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
“Mặc kệ ngươi.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Ta muốn đến Tiểu Tiên Giới xem một chút, ngươi cứ tự tiện.”
Tô Mộng Lệ thấy Hạ Thiên không còn kiên nhẫn: “Được rồi, không dây dưa với ngươi nữa. Ta đến là để nói cho ngươi một tin tức.”
“Nói đi.”
Hạ Thiên nói.
“Ngươi hình như đang bị một tổ chức có lịch sử cực kỳ lâu đời theo dõi.”
Tô Mộng Lệ nhẹ giọng nói: “Ta vừa mới tiếp xúc những người kia, đang định làm nội ứng tiến vào tìm hiểu, xem bên trong là tình huống gì.”
“Chỉ chuyện này thôi sao?”
Hạ Thiên hoàn toàn khinh thường những thứ này. Mấy năm gần đây, tổ chức để mắt đến hắn không có một vạn thì cũng có tám, chín ngàn.
“Sao ngươi có thể nói như vậy chứ?”
Tô Mộng Lệ phản đối: “Tổ chức này với địa tâm Thần tộc có thiên ti vạn lũ quan hệ, ngươi có lẽ không sợ bọn họ nhưng các nữ nhân của ngươi không phải ai cũng có năng lực tự vệ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vậy ngươi móc cái tổ chức rách nát đó ra, sau đó xử lý toàn bộ.”
“Cho nên, ngươi muốn đào bọn họ ra, ngươi nhất định phải cần nội ứng là ta.”
Tô Mộng Lệ vừa cười vừa nói.
Hạ Thiên nói: “Ngươi thích thì cứ đi, không cần báo cáo với ta.”
“Ta đương nhiên không cần báo cáo với ngươi rồi.”
Tô Mộng Lệ thành khẩn nói: “Ta đến là để bàn với ngươi chuyện phần thưởng. Nếu ta có thể móc tổ chức này ra, ngươi nhất định phải thu ta làm nữ nhân của ngươi.”
“Đến giờ mà ngươi vẫn còn nghĩ mình đẹp lắm sao? Lại còn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta.”
Hạ Thiên bất mãn nói.
Tô Mộng Lệ cười nói: “Ngươi không phải đệ nhất soái ca à? Thèm nhỏ dãi ngươi có cái gì không đúng?”
“Không thể không nói, phẩm vị và phong cách của ngươi rất cao.”
Hạ Thiên nói: “Nhưng ngươi không đủ xinh đẹp, cho nên ngươi quên chuyện kia đi.”
Tô Mộng Lệ thật sự không hiểu: “Vì sao một cơ hội nhỏ nhoi ngươi cũng không cho ta. Ta nghe nói, trước kia ngươi có một nữ nhân tên Ninh Khiết, cũng không đẹp mà. Không phải về sau cũng trở thành vợ của ngươi sao? Hơn nữa ngươi còn giúp nàng ấy trở nên xinh đẹp hơn.”
“Ta muốn chỉnh ngươi một chút.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Nàng ấy không xấu, chỉ là có chút tì vết. Hơn nữa nàng ấy đã từng cứu mạng ta, cho nên ta giúp nàng ấy loại bỏ tì vết đó.”
“Nhưng ta cũng đã từng cứu mạng ngươi mà.”
Tô Mộng Lệ bắt đầu so sánh: “Hơn nữa còn không chỉ một lần. Ở trên biển, ở Chung Nam Sơn…”
Hạ Thiên phản bác: “Ngươi chỉ là đang nhắc nhở ta mà thôi, nhưng cho dù ngươi nhắc nhở, ta cũng xem như không có chuyện gì.”
“Vậy ngươi tuyệt không nhận tình của ta? Ngay cả chuyện ta giúp ngươi, ngươi cũng không thừa nhận?”
Tô Mộng Lệ có chút không kềm được, bắt đầu nức nở: “Ta thật sự kém như vậy sao, làm sao cũng khiến ngươi không vừa mắt? Ta đã hạ thấp tự tôn của mình cũng không nhận được sự ưu ái của ngươi?”
Hạ Thiên nhếch miệng nói: “Kỹ xảo của ngươi dở quá, đừng giả bộ nữa.”
“Haiz, được rồi, ngươi đúng là một tên thẳng nam đáng chết.”
Tô Mộng Lệ quả nhiên ngưng thút thít, lắc đầu nói: “Ta thuận tiện nói cho ngươi biết một tin, Dạ Ngọc Mị không biết đi đâu, nhưng Isabella đúng là đã bị bắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận