Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3113: Ngươi có thể tha cho ta một mạng không?

“Gấp cái gì?”
Nam tử mắt kính gọng vàng lại không cho rằng như vậy. Hắn ta phản bác: “Trước khi giết người, nếu không nói ra hết những lời cần nói, vậy ta báo thù còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Được rồi, vậy ngươi cứ tiếp tục giả bộ ở đây đi, ta đi xử lý chuyện của ta.” Hồ Ứng Điệp cũng lười nói nhảm. Dù sao hợp tác cũng là theo nhu cầu. Ả ta quay sang nói với Hồ lão thái thái: “Mẹ, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh tâm sự với nhau đi.”
Hồ lão thái thái vô cùng tỉnh táo: “Ngươi tốt nhất nên biết cho rõ ràng mình đang làm cái gì?”
“Con đương nhiên biết rõ.” Hồ Ứng Điệp cười lạnh, hơi chút ngoan độc: “Mẹ đơn giản chỉ muốn nói, nếu con thất bại sẽ có kết quả bi thảm. Con nói cho mẹ biết, con tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa con cũng tuyệt đối không thất bại.”
“Vậy thì tốt, để ta rửa mắt mà đợi xem ngươi có thể bày ra chiêu gì.” Hồ lão thái thái mặt không thay đổi đáp lại.
“Mẹ, tốt nhất mẹ nên phối hợp một chút.” Hồ Ứng Điệp không bị kích thích, cười nói: “Chúng ta đến địa lao trước. Con đoán chừng Trương Du cũng đã khống chế tốt bên đó rồi.”
Hồ lão thái thái vẫn không phản kháng, mặc cho Hồ Ứng Điệp áp giải bà rời khỏi bữa tiệc.
“Tốt, bây giờ nơi này do ta quyết định.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng lặng lẽ cười một tiếng, ánh mắt âm độc nhìn Hạ Thiên: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không dễ dàng giết ngươi như vậy đâu. Ta sẽ từ từ tra tấn ngươi, sau đó quay video mang về thưởng thức mỗi ngày.”
“Lại một tên biến thái muốn chết.” A Cửu bĩu môi, cười hỏi: “Hơn nữa, ta cũng chẳng có bất kỳ ân oán gì với ngươi. Ngươi có thể tha cho ta một mạng không?”
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng lạnh lùng đáp: “Ngươi cảm thấy ngươi có khả năng sống sót sao?”
“Có cái gì mà không cảm thấy?” A Cửu mỉm cười đáp lại: “Dù gì thì cũng cần phải nói đạo lý chứ. Các ngươi giết chết Hạ Thiên, còn có những người khác là vì ân oán trước kia, ta chỉ là người ngoài cuộc, giết ta có ý nghĩa gì đâu, chi bằng thả ta ra, ta cam đoan về sau sẽ không gây chuyện với các ngươi.”
“Bớt làm bộ đi.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng oán độc nói: “Nữ nhân của Hạ Thiên đều phải chết hết. Vốn ta muốn dụ Ninh Nhụy Nhụy đến đây, kết quả vẫn không tìm thấy nàng ta ở đâu. Nếu đã vậy, ta sẽ giết ngươi trước để giải hận.”
A Cửu làm ra vẻ kinh ngạc: “Không phải vậy chứ? Ngươi tàn nhẫn như vậy sao?”
“Có muốn trách thì trách ngươi là nữ nhân của Hạ Thiên.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng cười rộ lên. Loại cảm giác có thể khống chế sống chết của người khác thật thoải mái: “Ta không chỉ muốn giết ngươi, ta còn muốn…”
Mạc Công không nhịn được: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa. Ngươi mau bắt đầu đi. Nếu làm trễ nãi đại sự, chúng ta đều sẽ mất mạng.”
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng bị cắt ngang, trong lòng hơi bất mãn, nhưng lão nhân này nói không sai: “Được rồi, bây giờ ta đã sắp xếp xong nhiệm vụ.”
“Đằng Dã, ngươi cũng đừng tránh né nữa, ngươi và tiểu tổ của ngươi đối phó sát thần Ngải Luân.”
“Mạc lão, Vạn Quy Nhân là đối thủ của ngươi, vậy thì giao cho ngươi.”
“Hồ Nhất Vạn, ngươi không phải muốn xoay người làm chủ nhân sao? Hồ Hóa Vũ giao cho ngươi.”
“…”
Không bao lâu sau, tất cả mọi người trong yến hội đều được sắp xếp rõ ràng.
Mạc Công hơi cau mày: “Để vạn vô nhất thất, chúng ta nên tập trung giải quyết cùng một chỗ.”
“Yên tâm đi, bọn chúng đều trúng độc của chúng ta, thực lực cùng lắm cũng chỉ phát huy được hai ba thành.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng vô cùng bất mãn với thái độ của Mạc Công, lập tức bác bỏ ý kiến của ông ta: “Nếu ngươi không đối phó được Vạn Quy Nhân, ngươi dứt khoát chết ở đây là được rồi.”
Nam tử tên Đằng Dã nói: “Người mà ta muốn giết là Hạ Thiên. Hắn giết em trai của ta, ngươi hãy giao hắn lại cho ta.”
“Đằng Dã, ngươi gấp cái gì?” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng lạnh giọng nói: “Ngươi giải quyết Ngải Luân trước rồi nói sau. Ông ta là sát thủ đỉnh cấp thế giới, có danh xưng Sát Thần năm đó. Nếu ngươi giết chết ông ta, thanh danh của ngươi trong giới sát thủ tuyệt đối có thể đạt đến đỉnh cao, điều này còn không mạnh hơn so với báo thù sao?”
“Vậy vì sao ngươi không giết ông ta?” Đằng Dã phản bác.
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng phản biện lại: “Ta không phải sát thủ, không cần thanh danh. Hơn nữa, Hạ Thiên còn có tác dụng đối với ta. Chờ ta lợi dụng xong, ta để cho ngươi giết cùng một chỗ, như thế nào?”
“Ngươi tốt nhất nên tuân thủ lời hứa.” Đằng Dã hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn Ngải Luân: “Sát Thần đúng không? Ngươi có dám so đao với ta không?”
Ngải Luân không muốn nói thêm với tên phế vật đảo quốc, chỉ quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi không ra tay là vì muốn xem náo nhiệt hay là vì trúng chiêu?”
“Nhị sư phụ, trên đời này không ai có thể khiến cho ta bị trúng chiêu.” Hạ Thiên nhếch miệng, bất mãn nói: “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy những người này quá cùi bắp, không xứng cho ta ra tay. Ta đang chờ lão đại ngu ngốc của bọn họ.”
A Cửu tò mò hỏi: “Ngươi biết lão đại của bọn họ là ai?”
“Không biết, cho nên ta mới chờ.” Hạ Thiên mỉm cười đáp.
“Được rồi, ta mặc kệ ngươi.” Ngải Luân khoát tay, chậm rãi đứng dậy nói với Đằng Dã: “Nơi này đích thật không thi triển được, còn có thể bị tiểu tử Hạ Thiên kia đoạt danh tiếng. Chúng ta tìm một chỗ không người đi.”
Đằng Dã cười lạnh: “Đúng là không thể nào tốt hơn. Ta đã nghe nói qua thanh danh của ngươi hai mươi ba năm trước, vừa nghĩ đến việc ngươi có thể chết dưới đao của ta, đao của ta đã kích động lên rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận