Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2117. Động không đáy

“Cái này...” Ninh Nhụy Nhụy từng gặp vòi rồng hoặc bão tố, sóng xung kích trước mặt, còn kinh khủng hơn mấy trăm lần, trong nháy mắt nàng hơi lặng người. Trong chốc lát sóng xung kích đã đến trước mặt, gió mạnh giống như lưỡi dao thổi qua người nàng, dường như muốn chém nành thành vô số mảnh. Kinh khủng nhất là uy áp sóng xung kích mang đến, trực tiếp làm cho nàng không thở nổi, ngay tại lúc sắp tắc thở, một dòng nước ấm từ mi tâm truyền đến, trong nháy mắt trào ra toàn thân, giải trừ cảm giác hít thở không thông kia.
Cũng may làn sóng trùng kích này tới nhanh, đi cũng nhanh.
“Tiểu muội chân dài, cô không sao chứ?” Bước chân của Hạ Thiên vẫn không ngừng như cũ, thu lại ngón tay điểm vào mi tâm của nàng: “Nhìn sắc mặt của cô giống như không ổn lắm?”
Ninh Nhụy Nhụy trở lại bình thường, lắc đầu: “Đã không sao rồi.”
Sau đó lại nghĩ tới tới lời của Tô Diệp nói, trong lòng nàng vẫn sợ hãi hỏi: “Loại sóng xung kích này còn mấy lần nữa?”
“Không còn.” Hạ Thiên cười hì hì: “Chúng ta đã xông qua được toàn bộ một lần duy nhất.”
“Vừa rồi chính là toàn bộ?” Ninh Nhụy Nhụy có chút không tin, “Cộng lại đều chưa tới một giây.”
“Đúng vậy.” Hạ Thiên gật đầu nói: “Ta chê thời gian chúng nó cách nhau có hơi dài, nên đã tăng tốc xông lại một chỗ.”
Ninh Nhụy Nhụy không còn gì để nói, nên khen hắn một câu hay mắng hắn một câu đây, nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý của Hạ Thiên, hay không khen cũng không mắng, miễn cho hắn lại làm vẻ lẳng lơ gì.
“Phía trước chính là chỗ ánh sáng vàng vừa nãy lóe ra.” Bước chân Hạ Thiên chậm lại, cuối cùng đứng trước một mặt hố to: “Xuống từ chỗ này, có thể đến tầng kế tiếp đi. Nhưng xuống từng tầng từng tầng có chút phiền, không biết có phương pháp đi thẳng đến tầng cuối cùng không.”
“Cửa động này, thế mà lại hoạt động?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn cái phễu tựa như cửa hang dưới mặt đất cái kia, bậc thang dính chặt lấy vách động, xoay tròn kéo dài xuống dưới, hơn nữa thỉnh thoảng có thể chuyển động giống vòng xoáy, ở giữa là chỗ trống hình tròn, đen như mực và sâu không thấy đáy.
“Chuyển động thì thế nào?” Hạ Thiên không hiểu: “Có ý nghĩa đặc biệt sao?”
“Không có.” Ninh Nhụy Nhụy liếc Hạ Thiên: “Chỉ là thuận miệng cảm thán một chút mà thôi.”
Hạ Thiên không để ý nữa, cười hì hì nói: “Tiểu muội chân dài, chúng ta đi xuống đi.”
“Đã tới nơi này rồi, nhất định phải đi xuống xem một chút.” Ninh Nhụy Nhụy nói xong định đi tới bạch ngọc tựa như bậc thang, kết quả bị Hạ Thiên kéo lại: “Sao vậy?”
“Tiểu muội chân dài, đi xuống bằng cầu thang quá phiền phức.” Hạ Thiên lắc đầu với Ninh Nhụy Nhụy: “Ta có phương pháp nhanh hơn.”
Ninh Nhụy Nhụy sững sờ: “Phương pháp gì?”
“Đương nhiên là nhảy xuống ở giữa.” Hạ Thiên chỉ vào chỗ rỗng bậc thang bao quanh: “Tuyệt đối nhanh hơn so với đi bằng cầu thang.”
“Muốn nhảy thì ngươi nhảy, ta không muốn nhảy.” Ninh Nhụy Nhụy trợn mắt trừng một cái: “Ta lựa chọn đi xuống bằng cầu thang.”
Hạ Thiên giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cười hì hì nói: “Được, vậy thì đi bằng cầu thang.”
“Ngươi nói thật?” Ninh Nhụy Nhụy có chút không tin nhìn Hạ Thiên: “Ngươi sẽ không ở nửa đường rồi đột nhiên lôi kéo ta nhảy xuống chứ.”
“Đương nhiên không có.” Hạ Thiên ra vẻ chững chạc đàng hoàng: “Tiểu muội chân dài, vì sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Trước tiên ngươi buông ta ra đã.” Ninh Nhụy Nhụy thực sự có chút không tin vào Hạ Thiên, cái tên lưu manh đáng chết này chắc chắn sẽ có động não việc khác biệt, sau đó không thông qua sự đồng ý của nàng mà trực tiếp làm, ví dụ như đợt kích sóng vừa nãy, rõ ràng có thể giống như Tô Diệp kia, tiến vào trong kết giới tránh một chút rồi nói, kết quả hàng này hết lần này tới lần khác mang nàng trực tiếp xuyên qua.
“Tiểu muội chân dài, cô như vậy là không đúng.” Hạ Thiên rất không cao hứng: “Ta là bạn trai của cô, cô nên tin tưởng ta một trăm phần trăm, ta nói sẽ không làm vậy thì chắc chắn sẽ không làm.”
Ninh Nhụy Nhụy đã ăn phải nhiều lần thiệt thòi, chỉ vào tay Hạ Thiên không biết từ lúc nào đã ôm vào bên hông nàng: “Trước tiên buông ra, còn có, ngươi đi trước.”
“Tiểu muội chân dài, có cần phải làm như vậy không?” Hạ Thiên bất mãn nói.
“Có, vô cùng cần.” Hai tay Ninh Nhụy Nhụy khoác lên vai hắn, giúp hắn đi tới cầu thang ở cửa động: “Thành thật đi cầu thang cho ta, chúng ta có nhiều thời gian.”
Hạ Thiên thật sự không có quậy ra chuyện lộn xộn gì, một bậc lại một bậc đi xuống cầu thang, nàng mới hơi yên lòng.
Lại đi trong chốc lát, Hạ Thiên nhịn không được nói: “Tiểu muội chân dài, đi xuống như này quá chậm.”
“Chậm cũng phải đi.” Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên không chịu nổi, nhưng nàng thật sự dự định mài tính nhẫn nại của Hạ Thiên: “Nếu không thì, ta đi một mình, ta sẽ không nhảy xuống từ giữa, ngươi giết chết ý nghĩ kia đi.”
Hạ Thiên nói: “Đi như vậy, thật sự không có ý nghĩa.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi lại.
Thân hình của Hạ Thiên lóe lên, đưa tay lại ôm hông Ninh Nhụy Nhụy, cười hì hì nói: “Như vậy là tốt.”
Ninh Nhụy Nhụy lười đi quản, chỉ cần tên lưu manh ấy không kéo nàng nhảy xuống, những thứ khác thích hợp để lui bước thì có thể tiếp nhận.
Không biết đi được bao lâu, đã rời khỏi cửa hang khoảng cách không nhỏ, nhưng mà nhìn xuống dưới bậc thang vẫn không nhìn thấy cái gì như cũ.
“Chẳng lẽ là cái động không đáy?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nói thầm trong lòng, chỉ là trên mặt không lộ ra biểu tình gì.
Hạ Thiên có chút nhàm chán đánh ngáp, đôi mắt nhìn xung quanh một lần, sau đó chân đứng yên.
“Sao vậy?” Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn Hạ Thiên: “Dừng lại làm gì?”
“Tiểu muội chân dài, cô nhìn xem đó là cái gì?” Hạ Thiên ngẩng đầu chỉ một nơi. Ninh Nhụy Nhụy lập tức nhìn nơi Hạ Thiên chỉ, sau đó ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, la ầm lên: “Cái này, đây là...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận