Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2727: Suy nghĩ bẩn thỉu

Linh mạch nhận chủ chỉ có trong thần thoại mới có.
Nhậm chưởng giáo vạn lần không nghĩ đến ông có thể tận mắt nhìn thấy kỳ tích như thế, càng không nghĩ đến nhận chủ lại là linh mạch Chung Nam Sơn nhà mình.
Nhưng Nhậm chưởng giáo không hề có ý bất mãn, ngược lại còn mừng rỡ vô cùng, thậm chí còn cao hứng hơn cả bản thân linh mạch.
“Hạ cư sĩ, thật đáng mừng.” Nhậm chưởng giáo kịp phản ứng đầu tiên, chắp tay nói với Hạ Thiên: “Linh mạch nhận chủ là thần tích ngàn vạn năm khó gặp một lần, tuyệt đối đừng nên cô phụ.”
Hạ Thiên nhìn đồng tử áo trắng, không được hứng thú cho lắm: “Tại sao ngươi không biến thành một đại mỹ nữ tuyệt thế mà biến thành nam như thế?”
“Nếu chủ nhân thích tuyệt thế mỹ nữ, Hạ Linh có thể huyễn hóa ra.” Đạo đồng áo trắng nghiêm túc đáp. Dù sao, nó cũng chỉ là linh mạch mà thôi, có thay đổi cơ thể cũng không đáng kể.
Hạ Thiên khoát tay, bất mãn nói: “Được rồi, vào trước là chủ. Ta đã nhìn thấy ngươi là nam, giờ biến thành nữ, chẳng khác nào quỷ yêu.”
“Hạ Linh vừa mới thành người, vẫn còn chưa có tên, xin chủ nhân ban tên.” Đạo đồng áo trắng nói.
“Ban tên? Ban tên gì đây?” Hạ Thiên ngáp một cái: “Ta không có hứng thú làm chủ nhân của ngươi, cũng lười đặt tên cho ngươi, ngươi cứ tùy tiện đi.”
Nhậm chưởng giáo thấy Hạ Thiên muốn đi, vội vàng kéo hắn lại, trịnh trọng nói: “Hạ cư sĩ, ngươi tuyệt đừng buông tay mặc kệ như vậy. Ban tên cho linh mạch là điều kiện tất yếu khi nhận chủ. Nếu ngươi không ban tên, nó sẽ trở thành linh nhân vô chủ, tương lai khi độ kiếp, kiếp số sẽ khắc nghiệt hơn nhiều, chỉ sợ khó mà chịu đựng được.”
“Thế nó nhận ngươi làm chủ cũng được mà.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Dù sao nó cũng là linh mạch Chung Nam Sơn, ngươi là Chưởng giáo Trùng Dương cung, vừa lúc phù hợp.”
“Vạn lần không thể được.” Nhậm chưởng giáo quả quyết từ chối, cũng không phải ông không có ý đoạt công, mà là ông không có tư cách: “Không nói đến bần đạo không có phần phúc duyên này. Nếu nhận, chỉ sợ giảm thọ chỉ là thứ yếu, về sau vận mệnh sẽ thăng trầm nhiều hơn. Nếu nó đã nhận ngươi làm chủ, ngươi nên tiếp nhận đi, đối với ngươi hay nó đều tốt cả.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi hiếu kỳ hỏi thăm: “Nếu linh mạch nhận Hạ Thiên làm chủ, đối với nó có chỗ tốt gì, đối với Hạ Thiên có ảnh hưởng gì?”
“Cụ thể có chỗ tốt gì, bần đạo cũng không rõ ràng lắm. Khi ta còn bé, ta đã từng nghe sư tổ và sư tôn nói qua vài câu.” Nhậm chưởng giáo nhăn mặt nghĩ lại, sau đó nói: “Sau khi linh mạch nhận chủ, chủ tớ có thể hỗ trợ lẫn nhau. Chủ nhân tùy thời có thể sử dụng linh khí bên trong linh mạch, mà Hạ Linh cũng có thể mượn dùng tạo hóa của chủ nhân.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Ta là Băng Hỏa Linh Thể, linh khí tự thành một mạch, không cần sử dụng từ linh mạch bên ngoài.”
“Hạ cư sĩ có thể chất này, chẳng lẽ người bên cạnh ngươi cũng đều có sao?” Nhậm chưởng giáo khuyên nhủ: “Bần đạo đã sớm nhìn ra, Ninh cô nương và Thạch cô nương dựa vào ngươi mới trở thành người tu hành. Nếu không song tu, bọn họ không cách nào sử dụng linh khí của ngươi, từ đó tạo thành chướng ngại đối với tiến triển tu hành của bọn họ.”
“Chỉ cần chủ nhân chịu nhận ta.” Lúc này, đạo đồng áo trắng thành khẩn nói: “Các chủ mẫu, ta có thể cung ứng toàn bộ linh khí cho mọi người. Chỉ cần mọi người không rời khỏi đất nước, sẽ không bao giờ thiếu.”
Thạch Thuần kinh ngạc hỏi: “Linh mạch các ngươi cũng hạn chế biên giới sao?”
“Đương nhiên, núi sông đều có ranh giới, phần lớn biên giới quốc gia đều là núi sông. Chúng ta tất nhiên phải tuân theo.” Đạo đồng áo trắng nghiêm túc đáp: “Nhưng nếu chủ mẫu ở nước ngoài gặp nạn, Hạ Linh có vi phạm cũng sẽ ra sức giúp đỡ.”
Hạ Thiên nghe xong, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ một chút. Trên thực tế, Nhậm chưởng giáo nói rất đúng. Ngoại trừ mấy người Nguyệt Thanh Nhã, những người còn lại tu hành đều ỷ lại vào hắn. Nếu không thường xuyên song tu với hắn, tiến triển đích thật rất chậm. Hơn nữa, xưa nay hắn không can thiệp vào cuộc sống cá nhân của các nữ nhân của hắn. Nếu chẳng may gặp nguy hiểm, giống như năm đó Mộc Hàm bị Lý gia tính toán, mặc dù hữu kinh vô hiểm, nhưng Hạ Thiên xem ra, tốt nhất không nên xuất hiện tình huống như vậy thì hơn.
“Đã là như vậy, ta sẽ nhận ngươi.” Hạ Thiên gật đầu đồng ý: “Nhưng đặt tên gì, ta thật sự lười suy nghĩ lắm. Tiểu muội chân dài, Thuần nha đầu, hai người nghĩ đi.”
“Để ta, để ta.” Thạch Thuần tràn đầy phấn khởi, vẻ mặt thành thật: “Nếu không, gọi ngươi là Lý Cẩu Đản đi.”
Ninh Nhụy Nhụy bó tay nhìn Thạch Thuần: “Muội đừng cứ mãi chơi như thế, nghiêm túc một chút đi. Nó đã nhận Hạ Thiên làm chủ, tất nhiên sẽ theo họ Hạ Thiên.”
“A đúng rồi, anh rể có một người con trai tên Hạ Lãnh, vậy gọi ngươi là Hạ Nhiệt đi?” Thạch Thuần ra vẻ nghiêm túc: “Một nóng một lạnh, thật tương xứng.”
Hạ Thiên đưa tay bẹo da mặt Thạch Thuần: “Nó nhận chủ không phải nhận cha. Thuần nha đầu, ngươi nên phân biệt rõ ràng.”
“Nói thì cứ nói, ngươi bẹo ta làm gì, đau quá.” Thạch Thuần bất mãn gạt tay Hạ Thiên: “Anh rể, ngươi không phải mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta chứ.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Bẹo má có được tính là chiếm tiện nghi gì?”
“Vậy ngươi còn muốn điều gì?” Thạch Thuần trừng mắt nhìn Hạ Thiên, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ghét bỏ: “A, anh rể, suy nghĩ của ngươi thật bẩn thỉu.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Người bẩn thỉu chính là ngươi, ta chẳng nói gì cả.”
“Ngươi không nói nhưng ngươi nghĩ trong lòng.” Thạch Thuần hừ lạnh một tiếng: “Ta còn không hiểu rõ ngươi sao?”
“Hai người các ngươi lạc đề rồi.” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi xoa mi tâm, hai cái tên dở hơi này không cãi nhau vài câu thì không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận