Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4035: Chẳng lẽ nàng cũng muốn phân ra một cái?

“Không, đừng mà.”
Hạt châu màu đỏ la hoảng lên, nói năng có chút lộn xộn: “Hạ Thiên, Hạ Thiên, thật ra trong số nữ nhân bên cạnh ngươi có nội ứng của Ma tộc. Chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ nói cho ngươi… A!”
Hạ Thiên nghe cũng chẳng muốn nghe, trực tiếp bóp nát hạt châu màu đỏ.
“Sao?”
Tô Mộng Lệ ngược lại có chút hứng thú, mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết người mà ông ta nói là ai sao?”
“Không cần biết.”
Hạ Thiên lạnh nhạt nói: “Bởi vì ông ta chỉ đang đánh rắm mà thôi.”
Trong đầu Tô Mộng Lệ xẹt qua những nữ nhân của Hạ Thiên. Những nữ nhân mười hai năm trước thì không cần phải nói, nhất định không phải rồi.
Có hiềm nghi nhất chính là những nữ nhân mà hắn thu trong một năm qua.
Tuy nhiên, cẩn thận nghĩ lại, lại không có ai phù hợp cả.
Mặc dù Hạ Thiên nhìn thì hững hờ, thật ra lại rất nhạy cảm. Muốn làm nữ nhân của hắn mà không bị phát hiện, gần như là không thể nào.
Đương nhiên, cũng có thể là một hạt giống Cẩu tiên sinh cố ý chôn vào lòng Hạ Thiên trước khi chết.
Thật giả không quan trọng, chỉ cần Hạ Thiên có một chút dao động, hạt giống đó sẽ nảy mầm, về sau khó mà nói được có thể tạo thành hậu quả gì hay không.
Thế giới này, muốn nói phức tạp nhất, đó chính là lòng người.
Người bình thường, cho dù có tin tưởng người khác như thế nào, nếu như nghe được lời như thế, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một chút hoài nghi, hoặc có thể nói là dao động trong nháy mắt.
Nhưng Hạ Thiên lại là quái thai, hắn hoàn toàn không hoài nghi nữ nhân của mình, một chút cũng không.
“Được rồi, lại giải quyết thêm một cây gậy quấy phân heo.”
Tô Mộng Lệ phủi tay, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Thiên, cười nói: “Tiếp theo ngươi dự định làm gì? Không đến Cực Tiên Mộ nữa hay là đến trước cánh cửa đó, ngồi chờ thời cơ mở cửa.”
“Nơi này chẳng thú vị gì cả, cứ đến đó đi.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cảm thấy mất hứng thú.
Tô Mộng Lệ vô ý hỏi: “Thế ngươi định làm gì với Thẩm Manh Thẩm tiểu thư?”
“Nàng ấy là bé ngoan số 2, đương nhiên phải là nữ nhân của ta rồi.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Ngươi, đúng là không bao giờ khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn.”
Tô Mộng Lệ im lặng, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại: “Ngươi cứ tự nhiên, ta còn chuyện khác cần làm, cũng lười ở đây nhìn các ngươi ân ái.”
Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, trở lại tiền viện Thượng Quan gia.
“Sự việc đã được giải quyết xong chưa?”
Thẩm Manh vuốt tóc, nở nụ cười nhàn nhạt.
Hạ Thiên ôm lấy eo của nàng: “Chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi, tiện tay là xử lý xong.”
Thẩm Manh có chút không quen lắm nhưng cũng không phản kháng: “Ngươi mang ta đi lại trong này không tiện đâu, hay là cứ để ta ở đây, như vậy sẽ tiện cho ngươi… A!”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã ôm nàng đằng không bay lên, rời khỏi kết giới Thượng Quan gia, thẳng đến Cực Tiên Mộ.
“Thì ra biết bay là cảm giác như vậy.”
Phản ứng của Thẩm Manh khá bình tĩnh, chỉ là gương mặt hơi giãn ra.
Hạ Thiên cười nói: “Bé ngoan số 2, nàng không cần hâm mộ. Lát nữa ta đâm cho nàng mấy châm, chẳng những có thể chữa khỏi chứng bệnh cho nàng, nàng còn có thể bay được.”
“Thôi đi, chữa bệnh cái gì chứ? Chờ chuyện nơi này kết thúc, khi đó chúng ta chữa cũng được.”
Thẩm Manh biết rất rõ, Hạ Thiên hành châm nhất định phải tiêu hao linh khí bản thân. Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, nàng cũng không muốn vì mình mà hắn phải tiêu hao linh khí.
Hạ Thiên hờ hững nói: “Nàng không cần lo lắng. Băng hỏa linh khí của ta có rất nhiều, không dùng hết đâu.”
“Ta không tin.”
Thẩm Manh mỉm cười, vạch trần: “Nếu thật sự dùng không hết, tại sao ngươi lại bị nghiền ép thành như vầy chứ?”
“Là do muội muội chân dài cố ý làm.”
Trong lòng Hạ Thiên có chút khó chịu: “Lần sau luận bàn với nàng ấy, ta nhất định sẽ để cho nàng ấy biết được sự lợi hại của ta.”
Thẩm Manh cảm thấy chủ đề đã bị lệch một chút, đành phải nói sang chuyện khác: “Tô Mộng Lệ và Cung chủ Thiên Cung là cùng một người sao?”
“Là trước kia thôi, bây giờ không phải. ’
Hạ Thiên thuận miệng giải thích.
Thẩm Manh không hiểu: ‘Người có thể chia thành hai sao?”
“Người bình thường đương nhiên không được rồi.”
Hạ Thiên mỉm cười, quay sang nói với Thẩm Manh: “Tu tiên giả thì có thể, tuy nhiên cũng chỉ có Độ Kiếp Kỳ là mới được thôi, mà cũng không phải tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ nào cũng có thể. Trong đó có nhiều phiền phức lắm. Khi nào nàng tu đến Độ Kiếp Kỳ thì sẽ biết.”
Thẩm Manh thuận miệng hỏi: “Giống như Cơ Thanh Ảnh và Cơ Thanh Thuần đúng không?”
Hạ Thiên có chút kỳ quái hỏi Thẩm Manh: “Bé ngoan số 2, chẳng lẽ nàng cũng muốn phân ra thành một người khác?”
Thẩm Manh lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải rồi, ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.”
Bởi vì đã lâu rồi không bước ra khỏi phòng, cơ thể lại có những đốm màu đen kỳ quái, trải qua một khoảng thời gian dài không có bạn, tính cách của nàng không khỏi có chút u ám.
Về sau, nàng tiếp xúc với máy tính, mới bắt đầu kết giao bạn bè trên mạng, cũng vì thế mà làm quen được với một bé ngoan khác và tiểu yêu tinh vẫn còn ở trái đất.
Thành ra, tính cách của Thẩm Manh cũng tạo thành một sự mẫu thuẫn rõ ràng, đã có chút hoạt bát nhưng vẫn còn ngột ngạt, sợ xã giao nhưng lại hơi nói nhiều.
Tuy nhiên, đối với Hạ Thiên mà nói, tất cả đều không quan trọng.
Chỉ cần dung mạo xinh đẹp, tính cách gì cũng được, cùng lắm thì châm cho nàng một châm, giúp nàng uốn nắn lại.
Đương nhiên, nếu đối phương không muốn thay đổi thì cũng không sao.
Hạ Thiên đối với nữ nhân của mình có lòng bao dung vô hạn.
Đương nhiên, vợ mà không nghe lời, có đôi khi cũng cần phải dạy lại một chút. Về phần có đánh hay không, vậy thì để sau hãy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận