Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3686: Ánh chiếu chi tượng

“Ngươi đến từ lúc nào vậy?”
Tô Bối Bối nghe được giọng nói, lập tức quay đầu lại, gương mặt không hề có chút ngoài ý muốn.
Người đến chính là Triệu Vũ Cơ.
“Ta không có đi, nói gì đến chứ?”
“Ngươi không đi? Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tô Bối Bối sửng sốt, lập tức nhớ đến hai ngày qua nàng ở trong nhà, thường xuyên trong trạng thái trần truồng, không khỏi đỏ mặt: “Chẳng lẽ hai ngày qua ngươi đều ở đây?”
Triệu Vũ Cơ cười như không cười nói: “Ta đã truyền công pháp cho ngươi, đương nhiên phải giám sát tiến độ tu luyện của ngươi chứ.”
“Ngươi.” Tô Bối Bối tức giận không thôi, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
“Ta chỉ đùa một chút thôi mà, không ai giám sát ngươi đâu.” Triệu Vũ Cơ cười nhạt: “Còn nữa, mặc hay không mặc là sở thích cá nhân, không cần cảm thấy xấu hổ.”
Tô Bối Bối trừng mắt, bất mãn nói: “Thế mà ngươi còn nói là không giám sát.”
“Nhìn biểu hiện của ngươi thì đoán được ngươi đang suy nghĩ cái gì, không cần phải giám sát.” Ánh mắt Triệu Vũ Cơ ngưng lại: “Không nói nhảm nữa. Ngươi cứ tu luyện tiếp đi, ta đưa người này đến Tiểu Tiên Giới để nghiên cứu. Đến lúc đó, ngươi đừng đề cập đến ta là được.”
Tô Bối Bối nhìn quan tài thủy tinh, không biết nói như thế nào: “Ta nói các ngươi đúng là thú vị thật. Hắn biết các ngươi đang ở trái đất, các ngươi cũng đang giám sát hắn, nhưng không thể trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhất định phải chơi trò hề này, thú vị lắm sao?”
“Đương nhiên là thú vị rồi.” Triệu Vũ Cơ nhìn Tô Bối Bối: “Đây là vợ chồng hiểu nhau không cần nói, cũng có thể nói là ăn ý, thậm chí có thể nói là tình thú. Ngươi đương nhiên không hiểu rồi.”
“Dừng.” Tô Bối Bối hiển nhiên không tán đồng thuyết pháp này: “Ai mà thèm hiểu chứ. Ta lười nói nhảm với các ngươi mấy chuyện này lắm.”
“Vậy thì ngươi đã nghĩ thông suốt rồi.” Triệu Vũ Cơ trêu chọc: “Bây giờ hắn đối với ngươi tương kính như tân, nhưng nếu ngươi mất đi tác dụng truyền lời, nói không chừng ngày nào đó hắn nổi hứng lôi ngươi ra làm đấy.”
Trán Tô Bối Bối hiện lên mấy sợi hắc tuyến: “Ta không nói với ngươi cái này nữa. Các ngươi thích làm gì thì làm.”
“Ngươi đúng là thức thời, đi thôi.” Triệu Vũ Cơ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, chỉ thấy quan tài thủy tinh to lớn bay lên như một áng mây.
Tiếp theo, nàng mang quan tài thủy tinh bay ra khỏi cửa sổ, biến mất trên bầu trời đêm.
Sau đó không lâu, Triệu Vũ Cơ đến đỉnh núi tuyết, mở cánh cửa phong giới, tiến vào Tiểu Tiên Giới.
Lúc này, Tiểu Tiên Giới đã được chỉnh đốn qua, được đổi tên thành Thiên Giới.
Nhưng đa số người vẫn quen thuộc với cách xưng hô lúc trước. Cũng may Hạ Thiên cũng không quá quan tâm đến chuyện này, bởi vì hắn cũng có thói quen gọi nó là Tiểu Tiên Giới.
Triệu Vũ Cơ mang quan tài thủy tinh đến Thiên Ngoại Thiên.
“Tâm trạng của ngươi đúng là không tệ, ngay cả quan tài cũng phải lấy lòng?” Dạ Ngọc Mị đang ở Thiên Ngoại Thiên, nhìn thấy Triệu Vũ Cơ mang một chiếc quan tài đến, không khỏi lạnh giọng giễu cợt: “Là dự định độc táng hay là đến lúc đó hợp táng với tên tiểu sắc lang kia luôn?”
Triệu Vũ Cơ cất kỹ quan tài xong, cười đáp: “Tất cả đều không phải, dự định hợp táng với ngươi đấy.”
Dạ Ngọc Mị nói: “Vậy thì quên đi. Nếu ta chết, nhất định sẽ hợp táng với Tiểu Nhã, hoặc chôn cùng với Tiểu Tống, còn ngươi thì xếp hàng đi.”
“Ha ha, ngươi còn lựa chọn à? Uổng cho chúng ta trong khoảng thời gian này còn ở chung với nhau.” Triệu Vũ Cơ lắc đầu thở dài.
“Đừng nói nữa.” Dạ Ngọc Mị nhìn thấy người trong quan tài thủy tinh: “Ai thế?”
Triệu Vũ Cơ cười nhạt: “Tình nhân mới mà ông xã của ngươi mới tìm được, hình như bị trận pháp gì đó phong ấn lại, tạm thời vẫn chưa tỉnh. Cho nên, trước cứ đặt tạm ở Tiểu Tiên Giới, thứ nhất để cam đoan nàng ấy không xảy ra chuyện, thứ hai là để chúng ta nghĩ cách.”
“Ánh mắt của hắn đúng là không tệ.” Dạ Ngọc Mị chậm rãi bước đến trước quan tài thủy tinh, tinh tế đánh giá nữ nhân trong quan tài: “Mắt hạnh má đào, má phấn ngọc diện, kiều thể linh lung, khí thái vạn thiên… Đúng là một mỹ nhân nhi, tuy nhiên…”
“Ngươi nhìn ra cái gì thế?” Triệu Vũ Cơ đứng bên cạnh Dạ Ngọc Mị, quan sát sắc mặt của nàng.
Dạ Ngọc Mị lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: “Không có gì.”
“Có gì thì ngươi cứ nói.” Triệu Vũ Cơ mỉm cười thúc giục.
“Nói ngươi cũng chưa chắc hiểu.” Dạ Ngọc Mị lắc đầu, giảng giải một chút: “Hình như nàng ấy có ánh chiếu chi tượng.”
Triệu Vũ Cơ quả nhiên không hiểu: “Ánh chiếu chi tượng? Có ý gì?”
“Cái gọi là ánh chiếu chính là một thuật phá cảnh cao giai ở tu tiên giới.” Dạ Ngọc Mị bắt đầu tìm từ: “Bất luận là phá cảnh giới, phá sinh tử quan, phá cấm chế, phá tất cả mọi thứ đều có thể dùng biện pháp này. Ví dụ như ngươi muốn phá giải một kết giới nào đó, ngươi không thể nào thí nghiệm trên bản thân kết giới, ngươi sẽ tìm đồ vật có tính chất tương tự, chiếu rọi kết giới lên vật này. Tiếp theo, ngươi chỉ cần phá giải vật đó, từ đó suy luận ra phương pháp phá giải kết giới kia.”
Triệu Vũ Cơ mỉm cười: “Ngươi đúng là nhạy cảm. Nữ nhân bên trong quan tài chính là ma tộc dùng để thí nghiệm cách phá giải cấm chế trên người Phù Diêu Tiên Tử.”
“Vậy thì khó trách.” Dạ Ngọc Mị gật đầu: “Chúng ta chưa từng nhìn thấy Phù Diêu Tiên Tử, cũng không tìm được tiên mộ của nàng ấy. Chúng ta không biết bắt đầu như thế nào. Nữ nhân này xuất hiện ngược lại có thể giải quyết tình huống khẩn cấp của chúng ta.”
Triệu Vũ Cơ nói: “Ngươi có đầu mối gì không?”
“Không có.” Dạ Ngọc Mị nhìn chằm chằm nữ nhân trong quan tài: “Ta không có nghiên cứu đối với trận pháp. Cho dù cho ta nhiều thời gian hơn, ta cũng chưa chắc có thể nhìn ra được.”
“Ngươi không có cách nào, ta lại càng không có.” Triệu Vũ Cơ lắc đầu, nhưng rất nhanh lại cảm thấy nghi ngờ: “Không đúng, ông xã ám chỉ ta mang nữ nhân này đến đây, nhất định là có suy tính của hắn, chứ không nhất thiết chỉ để đây mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận