Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3511: Nếu nàng vội như thế

Sau khi gặp được Hạ Thiên, chỉ trong một hai ngày ngắn ngủi, Nhiếp Tiểu Lý cảm giác được cánh cửa thế giới mới đã mở rộng ra với nàng.
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Nhiếp Tiểu Lý, gương mặt tràn ngập chờ mong: “Vợ tiếp viên hàng không, ta đề nghị nàng tẩy tủy trước. Sau khi tạp chất bên trong cơ thể được thanh tẩy, nàng sẽ còn xinh đẹp hơn bây giờ gấp bội.”
“Không được, ta muốn khai khiếu trước.” Nhiếp Tiểu Lý suy nghĩ một chút, lập tức đưa ra quyết định.
“Ngươi không suy tính lại sao?” Hạ Thiên có chút ngoài ý muốn, nói: “Chỉ là khai khiếu, nàng vẫn là người bình thường, nhưng nàng vẫn có thể thổ nạp linh khí, sau đó đề luyện ra linh khí tinh thuần cho mình sử dụng. Quá trình này khá chậm, có khả năng nàng luyện ba bốn chục năm cũng không đột phá được.”
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý càng thêm kiên định nhìn Hạ Thiên: “Ta muốn thử một lần. Nếu quả thật ta không có thiên phú, khi đó ta sẽ tìm ngươi hỗ trợ.”
“Được, vậy ta giúp nàng khai khiếu trước.”
Hạ Thiên ngược lại không quan trọng điều này. Hắn đương nhiên hy vọng cảnh giới ban đầu của nữ nhân hắn càng cao càng tốt. Như vậy, khi song tu, hai bên sẽ đạt được lợi ích cao hơn.
Tuy nhiên, xưa nay hắn không ép buộc nữ nhân của hắn phải làm theo ý hắn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không muốn.
“Ta cần phải làm gì?” Nhiếp Tiểu Lý có chút khẩn trương.
Hạ Thiên mỉm cười, giữa ngón tay trái lộ ra ngân châm: “Mấy chuyện khai khiếu này, chỉ cần nhẹ nhàng đâm một châm là được. Vợ tiếp viên hàng không, nếu nàng sốc, nàng có thể nhắm mắt lại.”
“Được.”
Nhiếp Tiểu Lý nhắm mắt. Nàng đợi một hồi, cũng không thấy có kim nào châm vào người, ngược lại mặt còn bị người ta hôn một cái.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng đừng nhúc nhích.” Trước khi Nhiếp Tiểu Lý phát tác, Hạ Thiên cười nói một câu: “Nếu châm sai, vậy coi như vô ích.”
Nhiếp Tiểu Lý do dự một chút, sau đó quyết định đứng im không nhúc nhích.
Chưa đến nửa giây, giọng nói của Hạ Thiên đã vang lên bên tai: “Được rồi.”
“Như vậy là xong?” Nhiếp Tiểu Lý có chút chần chừ. Nàng chậm rãi mở mắt, cảm giác như không có gì thay đổi: “Ngươi đã châm chưa?”
“Ta châm kim rất nhanh, nàng không cảm thấy cũng là chuyện bình thường.” Hạ Thiên lộ ra ngân châm giữa ngón tay, sau đó thu vào.
Nhiếp Tiểu Lý đưa mắt nhìn chung quanh. Ban đầu, đích thật không có thay đổi gì, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt lập tức có thay đổi cực kỳ vi diệu.
Giữa rừng núi, vô số khí tức giống như nước lưu động, lại giống như gió tự do bay đi.
Khí tức này rõ ràng trong suốt, bình thường chỉ có thể dùng tay, dùng cơ thể cảm nhận, nhưng bây giờ nàng lại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
“Tốt, cảm thấy thật kỳ diệu.” Nhiếp Tiểu Lý mừng rỡ. Cảm giác này thật sự quá mỹ diệu, có ý vị siêu thoát phàm nhân, khiến nàng kích động không thôi.
Hạ Thiên nói: “Vợ tiếp viên hàng không, thật ra, sau khi tẩy tủy, cảm giác của nàng sẽ còn tốt hơn lúc này. Nàng có muốn thử không?”
“Không.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu: “Nếu cảm giác sau khi tẩy tủy còn tốt hơn cái này, ta cũng không hy vọng nó đến nhanh như thế. Bây giờ đã đủ cho ta tiêu hóa một khoảng thời gian rồi.”
Hạ Thiên mất hứng: “Như vậy, lúc nào chúng ta mới có thể song tu chứ?”
“Song tu?” Nhiếp Tiểu Lý ngẩn ra: “Là có ý gì?”
“Chính là ý song tu.” Hạ Thiên nghiêm túc trả lời.
Nhiếp Tiểu Lý vẫn không hiểu: “Là sao?”
“Vợ tiếp viên hàng không, chẳng lẽ nàng không đọc tiểu thuyết sao?” Hạ Thiên thuận miệng giải thích: “Trong những tiểu thuyết võ hiệp hay có, hoặc một số phim truyền hình tiên hiệp khó coi muốn chết cũng có. Vợ Tiểu Y Y rất thích xem.”
“Ta xưa nay không đọc tiểu thuyết, cũng không xem phim truyền hình.” Nhiếp Tiểu Lý vẫn mờ mịt như cũ: “Song tu này lợi hại lắm sao?”
Hạ Thiên vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Rất lợi hại. Vợ tiếp viên hàng không, nàng nhất định phải thử một chút.”
“Ồ, vậy để ta chọn thời điểm nào đó để thử.” Nhiếp Tiểu Lý vẫn không thể nào hiểu được, nhưng nàng cũng biết trước mắt nhất định không phải là thời cơ để nghiên cứu.
“Vợ tiếp viên hàng không, thứ này không thử một người được đâu.” Hạ Thiên mỉm cười chỉ vào mình: “Nàng phải thử cùng với ta, không thì làm sao gọi là song tu được.”
Dù sao Nhiếp Tiểu Lý cũng là người thông minh, nghe xong, rốt cuộc cũng có chút hiểu ra Hạ Thiên đang nói cái gì.
Hạ Thiên trêu đùa: “Chà, nàng đỏ mặt rồi kia. Mau cho ta nhìn xem.”
“Ngươi đúng là lưu manh.” Nhiếp Tiểu Lý tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Khó trách Ninh tỷ tỷ lại bảo ta cẩn thận. Quả nhiên ngươi nghĩ chẳng có chuyện gì tốt.”
Hạ Thiên cải chính: “Ta nghĩ chính là chuyện tốt.”
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.” Nhiếp Tiểu Lý cuối cùng cũng biết vì sao Ninh Nhụy Nhụy lại thường xuyên nhắc nhở nàng: “Chúng ta đến xem cái giếng trước đi. Khí tức màu đen ở đó xác thực rất đậm, gần như bay lên bầu trời.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng chuyển sang chủ đề khác nhanh nhỉ.”
“Không phải mà, ta đã đồng ý yêu cầu của ngươi, sau đó ở đây… Sao? ’ Nhiếp Tiểu Lý đỏ mặt, cố nén cảm giác xấu hổ, trừng mắt với Hạ Thiên.
Hạ Thiên chăm chú suy nghĩ, sau đó gật đầu nói: “Vợ tiếp viên hàng không, nếu nàng vội như thế, cũng không phải là không thể. Ta có thể tạo ra kết giới, người khác sẽ không nhìn thấy chúng ta, cũng không quấy rầy chúng ta.”
Nhiếp Tiểu Lý: “….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận