Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2947: Giết ngươi cũng chẳng cần thân pháp quá cao

“Ngươi, vì sao?”
Bạch Bảo Lam không thể tin nổi. Nàng xoay người nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Vũ Tễ Nguyệt mặt không đổi sắc rút kiếm ra khỏi cơ thể của nàng.
Các tiểu cô nương khác bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, kiếm trận trong nháy mắt sụp đổ. Đám quỷ tướng một lần nữa lao qua, chia tách các nàng. Tình thế một lần nữa nghịch chuyển.
Vũ Tễ Nguyệt không nói hai lời, nhấc kiếm đâm tới Bạch Bảo Lam.
Bành.
Mộc Hàm phi thân đến, một cước đạp bay Vũ Tễ Nguyệt, lại tiện tay trảm lui đám quỷ tướng, lúc này mới đỡ được Bạch Bảo Lam dậy.
“Ta, ta không thể chết, ta thật sự không thể chết được. Ngươi có thể cứu ta hay không?” Bạch Bảo Lam nhìn thấy Mộc Hàm lao đến, lập tức nắm chặt góc váo Mộc Hàm, không cam lòng cầu khẩn.
Mộc Hàm cau mày, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc này, nàng thật sự rất nhớ Hạ Thiên. Nếu hắn có ở đây, chữa khỏi cho Bạch Bảo Lam chỉ là chuyện tiện tay một châm mà thôi. Còn nàng bây giờ chỉ có thể không ngừng rót linh khí cho Bạch Bảo Lam, miễn cưỡng kéo lại một hơi, không để cho nàng ấy cứ thế mà chết đi.
Chỉ là như vậy, Mộc Hàm trở nên vô cùng bị động, tình thế đối với các nàng càng thêm không ổn.
Một bên khác, Vũ Tễ Nguyệt giống như con chó lộn nhào đến gần Lệ Thiên Thu, vô cùng lấy lòng: “Quỷ vương đại nhân, nô tài may mắn không làm nhục sứ mạng. Chuyện ngài giao phó đã hoàn thành.”
“Hoàn thành cái rắm.” Lệ Thiên Thu dường như rất chướng mắt Vũ Tễ Nguyệt, một cước đạp hắn ta ngã lăn trên mặt đất: “Nữ nhân kia không phải còn sống sao?”
Vũ Tễ Nguyệt cố nén cơn đau bò lên, quỳ xuống nói: “Quỷ vương đại nhân, thật ra Bạch Bảo Lam còn sống ngược lại còn tốt hơn, có thể gia tăng linh khí tiêu hao, từ đó…”
“Từ đó cái rắm, cút sang một bên.” Lần này Lệ Thiên Thu đạp bay Vũ Tễ Nguyệt, sau đó mỉm cười nhìn Mộc Hàm: “Các ngươi đã cùng đường mạt lộ rồi, vẫn nên đầu hàng đi, ta cam đoan không giết các ngươi. Nghiêm chỉnh mà nói, giết các ngươi đối với ta không có chỗ nào tốt. Ta chỉ muốn con gái Chưởng môn Bạch Hạc Sơn. Các ngươi mau nói tung tích của nàng cho ta biết, ta lập tức thả các ngươi ngay.”
“Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng.” Bạch Bảo Lam cố nén cơn đau, quát lớn với Lệ Thiên Thu.
“Nếu các ngươi đã không biết điều, vậy các ngươi hãy ở lại đây làm thức ăn nuôi dưỡng quỷ hồn cho ta đi.” Lệ Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay với đám quỷ tướng.
Mộc Hàm quyết định thật nhanh. Nàng nói với mấy tiểu cô nương: “Các ngươi ở lại đây bảo vệ tỷ ấy, ta đi đối phó quỷ vương. Chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Kéo càng lâu lại càng bất lợi đối với chúng ta.”
Mấy tiểu cô nương kia không có chủ kiến, chỉ có thể gật đầu.
Mộc Hàm không biết Mị Nhi có bị cuốn vào bí cảnh này hay không, nhưng hiện tại nàng không có thời gian đi tìm nàng ấy, chỉ có thể cứu những người kia ra, sau đó sẽ quay lại tìm Mị Nhi sau.
Về phần Lệ Thiên Thu trước mắt, Mộc Hàm quyết định đánh một trận xem có thể giết chết hắn ta hay không. Chỉ cần người này chết, cho dù Mị Nhi bị vây ở đây cũng có thể vì thế mà được cứu. Nếu giết không được người này, ít nhất cũng khiến hắn ta bị thương, gia tăng tỷ lệ chạy trốn cho Mị Nhi.
Lệ Thiên Thu dường như đoán được Mộc Hàm muốn làm gì, chẳng những không hề có ý định trốn tránh, ngược lại còn rất hưng phấn: “Xem ra ngươi đang định liều mạng, vậy thì tốt quá, hãy để bổn hộ pháp nhìn xem rốt cuộc bản lãnh của ngươi lớn đến đâu. Ngươi càng mạnh, lại càng có thể tẩm bổ nhiều lệ quỷ hơn.”
Mộc Hàm cũng chẳng muốn tranh miệng lưỡi với Lệ Thiên Thu, không nói hai lời, sử dụng Phiêu Miễu Bộ vọt đến trước mặt Lệ Thiên Thu, chủy thủ trong tay đâm thẳng tới.
“Ồ, Phiêu Miễu Bộ, có chút thú vị đây.” Lệ Thiên Thu nâng một ngón tay chặn chủy thủ của Mộc Hàm lại: “Nhưng Phiêu Miễu Bộ của ngươi chỉ vừa mới học, so với Vấn Thiên Quân còn kém xa lắm.”
Mộc Hàm lạnh giọng nói: “Thân pháp gì, đủ là được, giết ngươi cũng chẳng cần thân pháp quá cao.”
“Ngươi nói không đúng rồi.” Lệ Thiên Thu lắc đầu: “Năm đó, sở dĩ mấy vị cao thủ Phiếu Miểu Tiên Môn có thể thắng được Giáo chủ của chúng ta chính là dựa vào Phiêu Miễu Bộ. Luận công pháp tu vi, bọn họ buộc cùng một chỗ thúc ngựa cũng không theo kịp.”
Mộc Hàm thản nhiên đáp lại một câu: “Có lẽ những tiền bối kia đã dựa vào Phiêu Miễu Bộ mà mài chết Dã Hỏa Lão Tổ, nhưng giết ngươi thì không cần.”
“Đúng là dõng dạc.” Ánh mắt Lệ Thiên Thu hiện lên sự khinh bỉ: “Ta thấy, mặc dù tu vi của ngươi là Độ Kiếp Kỳ nhưng lại biết rất ít về những đặc điểm tu tiên. Không phải ngươi sử dụng linh đan diệu dược biến mình thành tu tiên giả đấy chứ?”
“Chết đi.” Mộc Hàm cắn răng, chậm rãi phun ra hai chữ.
Lệ Thiên Thu cười khẽ. Hắn ta cảm thấy nữ nhân này không hề tự biết lượng sức mình. Nhưng khi hắn ta đang định đánh ra, bỗng một cơn đau từ ngực truyền đến. Hắn ta không khỏi cúi đầu nhìn một chút, phát hiện một cây chủy thủ không biết từ lúc nào đâm vào tim của hắn ta.
Mộc Hàm một kích thành công, lập tức lui về phía sau, tuyệt không tham chiến.
Lệ Thiên Thu cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn ta nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc hắn ta trúng chiêu như thế nào. Tuy nhiên, hắn ta cũng không bối rối, vung tay triệu tập toàn bộ quỷ tướng quay về, sau đó hấp thu tất cả bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận