Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1598. Có lẽ vậy cũng tốt

"Trương Giai, ý của ngươi là Đạt ca bị Hạ Thiên đánh?" Điền Thành hỏi.
"Ta có hỏi nhân viên phục vụ quán ăn, họ nói là không nhìn thấy hiện trường, nhưng chắc đúng như vậy. Ta cũng đã xem màn hình giám sát ở đó, nhưng toàn bộ cảnh ghi hình Hạ Thiên đều bị mất." Trương Giai nói đến đây hơi nhíu mày, "Nói đến cũng rất kỳ quái, hễ chỗ nào xuất hiện Hạ Thiên thì màn hình đều sẽ xảy ra vấn đề, hắn không hề lưu lại hình ảnh trong camera."
"Tốt rồi, Trương Giai, không nói việc đó nữa, như vậy ý của ngươi là, thật ra đám thuộc hạ của Đạt ca đến thành phố Quế là để tìm Hạ Thiên?" Điền Thành dời chủ đề, toàn bộ hình ảnh của Hạ Thiên đều xảy ra vấn đề, vậy khẳng định không phải là sự trùng hợp, nhưng Điền Thành cảm thấy tốt hơn hết là không nên truy cứu chuyện đó.
"Tổ trưởng, phán đoán sơ bộ của ta là như vậy." Trương Giai gật đầu một cái.
Chần chờ một chút, Trương Giai lại nói: "Thật ra thì đây có lẽ là chuyện tốt......"
"Được rồi, mặc kệ như thế nào, chúng ta tiếp tục nhìn chằm chằm, việc mà cảnh sát chúng ta nên làm thì vẫn phải làm." Điền Thành lại cắt ngang lời của Trương Giai lần nữa, sau đó tiếp tục bố trí nhiệm vụ.
Trương Giai có chút buồn bực, nhưng nàng cũng không còn nói cái gì nữa, dù sao nàng đã biết Hạ Thiên có địa vị rất lớn, nàng cũng không dám tùy tiện nói lung tung.
Bây giờ, trong phòng tổng thống, cuối cùng Lam Y Nhân vẫn nói cho Hạ Thiên biết chuyện mà Tào Di nói cho mình.
"Chồng à, hình như thuộc hạ của tên Đạt ca kia rất nhiều, chàng có muốn tìm thêm người không?" Lam Y Nhân hỏi.
"Vợ Tiểu Y Y, mặc dù thuộc hạ của ta còn nhiều hơn của tên ngu ngốc kia, nhưng nếu ta muốn đánh người thì chưa bao giờ cần phải dựa vào phía dưới." Hạ Thiên lười biếng nói.
Suy nghĩ một chút, Hạ Thiên lại nói: "Ừ, nhưng ta vẫn phải tìm vài người đi bảo vệ Tiểu muội chân dài."
Hạ Thiên cầm điện thoại di động lên, tiếp đó nhập vào một dãy số, ừm, thật ra thì bây giờ hắn đúng là không biết làm thế nào để trực tiếp liên lạc với người quản sự Ám Tổ, nhưng hắn vẫn còn có dãy số thông dụng.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia truyền tới một giọng nói có chút lạnh lẽo: "Thiên Địa Huyền Hoàng."
"Đừng nói ám hiệu, ta là Hạ Thiên." Hạ Thiên cũng không có dựa theo chương trình, "Không ai dám giả mạo ta."
"A......" Bên kia kinh hô một tiếng, "Ngài, ngài là Ám Hoàng?"
"Đúng vậy, chính là ta. Đây là dãy số mới của ta, nếu như các ngươi đang tìm ta thì có thể thông qua số điện thoại này." Hạ Thiên nói nhanh: "Còn nữa, các ngươi tìm hai người đi bảo vệ một người tên là Ninh Nhụy Nhụy, tốt, cứ như vậy đi, ta bận rất nhiều việc."
Hạ Thiên nói xong lập tức cúp điện thoại, đến nỗi bên phía Ám Tổ sắp nói tới một tin chấn động thì hắn lười quan tâm tới.
Vừa quay đầu, Hạ Thiên lại có chút phiền muộn: "Vợ Tiểu Y Y, ngươi mặc quần áo vào làm gì vậy?"
Lam Y Nhân không có trả lời Hạ Thiên mà đi thẳng vào phòng tắm, nếu không thừa dịp gia hỏa kia đang gọi điện thoại để mặc quần áo tử tế, nói không chừng lại phải qua mấy giờ nữa nàng mới có thể rời giường.
Nửa giờ sau, Lam Y Nhân bước ra phòng tắm, ăn mặc chỉnh tề, còn trang điểm mỏng.
"Chồng à, ta đi uống cà phê tán gẫu với Tào Di, ngươi có muốn đi không?" Lam Y Nhân dịu dàng nói, bây giờ đã hơn mười giờ sáng, ăn cơm trưa có chút sớm, uống ly cà phê vừa vặn phù hợp.
"Vợ Tiểu Y Y, cà phê có uống ngon gì đâu?" Hạ Thiên lách mình đi tới bên canh Lam Y Nhân, "Còn không bằng nàng ở với ta."
"Chồng à, người ta còn có chính sự phải làm đó!" Lam Y Nhân cho Hạ Thiên một cái trợn mắt xinh đẹp.
"Ở chung với ta cũng là chính sự nha." Hạ Thiên bày ra dáng vẻ rất nghiêm túc.
"Vậy bây giờ người ta không muốn làm chính sự!" Lam Y Nhân hừ dỗi một tiếng.
"Ừa, vợ Tiểu Y Y, vậy ta có thể chiều nàng nha." Hạ Thiên cười hì hì.
"Không nói nhảm với chàng nữa, Tào Di đang chờ ta ở dưới lầu, nếu chàng muốn theo ta thì cùng đi thôi." Lam Y Nhân có chút đau đầu, nói xong lập tức đi ra phía ngoài.
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy ở trong phòng cũng không có việc gì để làm, thế là hắn đi theo Lam Y Nhân ra ngoài.
Hai người rất mau tới đại sảnh dưới lầu, bên cạnh đại sảnh có một tiệm cà phê vỉa hè, Tào Di đang ngồi chờ ở đằng kia, bây giờ, bạn trai Vạn Tiểu Sinh không có đi theo nàng.
"Hai người các ngươi thật đúng là như keo như sơn nha." Nhìn thấy Hạ Thiên và Lam Y Nhân, Tào Di nói nửa đùa nửa thật.
"Như thế nào? Vị Vạn tiên sinh nhà ngươi không quấn lấy ngươi sao?" Lam Y Nhân ngồi xuống.
"Hắn còn ổn, dù sao ta cũng không có vóc người đẹp như ngươi." Tào Di nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó lập tức thở dài, "Lam đại mỹ nữ, nói thật, ngươi có xem thường ta không?"
Tào Di nói rất trực tiếp, đây khiến Lam Y Nhân có chút giật mình.
Nàng lập tức lắc đầu: "Tào Di, ta cũng nói thật với ngươi, ta đã thấy rất nhiều chuyện như vậy, cho nên cũng không cảm thấy gì. Hơn nữa ta đoán là ngươi cũng không phải cam tâm tình nguyện, nếu tên Đạt ca kia thật sự coi trọng ngươi thì ngươi căn bản không có cách nào từ chối được."
Lam Y Nhân không tự giác nhìn thoáng qua Hạ Thiên bên cạnh, thật ra nói đến đây, nàng cũng là bị Hạ Thiên vừa ý sau đó không có cách nào từ chối được. Mà nàng cũng không phải bạn gái chính thống, có vẻ tình huống của nàng và Tào Di vẫn rất tương tự.
Nếu muốn nói khác nhau chỗ nào thì có lẽ chính là bây giờ nàng đã cam tâm tình nguyện.
"Đúng vậy, có đôi khi thật là thân bất do kỷ......" Tào Di nhẹ nhàng thở dài, nói đến đây, nàng đột nhiên giống như nhìn thấy cái gì, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, giống như đang tránh né cái gì.
"Tào Di, thật là trùng hợp nha! Ở đây mà cũng có thể gặp được ngươi." Lúc này có một giọng nói truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận