Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3639: Hạ Thiên, ta sẽ giết ngươi

“Ông xã, nếu chàng muốn, chúng ta có thể tiếp tục, trước đừng tìm Bối Bối. Nàng ấy còn chưa chuẩn bị kỹ càng đâu.” Lam Y Nhân nghe hai người nói chuyện, đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, lập tức thay Tô Bối Bối giải vây.
Hạ Thiên biểu thị sự hoài nghi: “Vừa rồi rõ ràng nàng ấy mở miệng trước mà.”
“Hừ, ngươi thường xuyên nói hươu nói vượn, còn ta thì không thể nói mò một lần sao?” Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Hạ Thiên có chút khó chịu: “Không được, ta phải đi dạy cho Bối nha đầu một trận mới được.”
“Ông xã, Bối Bối, nàng ấy còn chưa…” Lam Y Nhân muốn nói hai câu thay cho Tô Bối Bối. Kết quả đã không thấy Hạ Thiên đâu.
“A, ngươi làm gì vậy, đại sắc lang.”
“Ta đánh ngươi đấy.”
“Ngươi không được làm loạn. Tay của ngươi đụng… A!”
“Bối nha đầu, nàng dám trêu ta, vậy ta sẽ đánh vào mông của nàng.”
“Ngươi, ngươi… A, Hạ Thiên, ta sẽ giết ngươi.”
Rất nhanh, trong phòng vang lên tiếng bốp bốp bốp.
Lam Y Nhân nghe được âm thanh này, gương mặt đỏ ửng, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Ông xã, chúng ta ở lại một chút thôi, còn phải về Thiên Hải nữa.”
Một lát sau, Hạ Thiên từ trong phòng Tô Bối Bối đi ra, nói với Lam Y Nhân: “Vợ Tiểu Y Y, chúng ta đi thôi.”
Lam Y Nhân liếc qua khe cửa, nhỏ giọng hỏi: “Bối Bối không sao chứ?”
“Nàng ấy còn có thể có chuyện gì.” Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ta chỉ dạy dỗ nàng ấy một chút, để nàng ấy về sau đừng đùa với ta.”
“Thật không có chuyện gì sao?” Lam Y Nhân thấy trong phòng hoàn toàn im ắng, một chút âm thanh gì cũng không có, lo lắng hỏi: “Bối Bối, ngươi không sao chứ?”
Hơn nửa ngày sau, trong phòng truyền ra giọng nói bình thường của Tô Bối Bối: “Không sao, ta còn có thể có chuyện gì chứ.”
Nghe giọng đúng là không có việc gì.
“Vậy ta và ông xã về Thiên Hải trước, đoán chừng tối mai ta sẽ về lại.” Lam Y Nhân cười nhẹ.
“Các ngươi có về hay không…” Tô Bối Bối dường như đang cố kềm chế cảm xúc nào đó: “Tốt nhất đừng nên trở về.”
Ha ha ha! Nghe được câu trả lời này, Lam Y Nhân không thể nhịn được cười. Nàng nói với Hạ Thiên: “Ông xã, chúng ta đi thôi.”
Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lam Y Nhân nhảy lên, từ trong cửa sổ bay ra ngoài, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Qua một hồi, Tô Bối Bối mới thò đầu ra nhìn chung quanh,
Nàng khóa chặt cửa sổ, sau đó vội vàng chạy về phòng của mình, chui vào trong chăn.
“Mắc cỡ chết đi được.”
Tô Bối Bối nằm sấp trên giường, vừa xấu hổ vừa giận, nghiến răng nói: “Hạ Thiên, ta hận ngươi, ngươi dám đánh chỗ đó của ta. Tức chết đi được.”
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, thiếu chút nữa nàng đã ủy khuất mà khóc lên.
Nhưng nghĩ lại, vốn là do nàng hiểu lầm, không có lý do gì để giận Hạ Thiên. Vì thế nàng lại càng thêm tức giận.
“Không được, ta nhất định phải cố gắng tu tiên. Chờ cảnh giới ta vượt qua Hạ Thiên, ta phải đánh vào mông hắn thật đau.” Tô Bối Bối khóc một lát, lại hăng hái trở lại: “Để hắn biết mùi vị bị người ta đánh như thế nào. Hừ, Hạ Thiên, cái tên sắc lang chết tiệt ngươi, người chờ đó cho ta.”
Nghĩ như vậy, không bao lâu sau, Tô Bối Bối lại ngủ thiếp đi.

Thiên Hải, văn phòng chi nhánh tập đoàn Thần Y.
Tiểu Chu đang pha trà, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Hạ Thiên, có hiếu kỳ, cũng có nghi hoặc.
Nàng đương nhiên biết Hạ Thiên mới chính là chủ nhân chân chính của tập đoàn Thần Y, nhưng nàng chưa từng gặp qua hắn, chỉ nghe người ta nhắc đến sự tích của hắn mà thôi.
Những cố sự đó có đôi khi thần kỳ đến mức không giống như phát sinh trong hiện thực, càng giống tiểu thuyết ma huyễn hơn.
Hạ Thiên trong những câu chuyện đó không phải người mà là thần.
Tuy nhiên, bây giờ Hạ Thiên lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng, khác biệt rất lớn với trong lời đồn.
Trong lời đồn, hắn là thiên hạ đệ nhất soái ca, nhưng tận mắt nhìn thấy, ngược lại cảm thấy có chút bình dị, gần gũi.
Cả người nhìn có chút lười biếng, chuyện gì cũng hờ hững. Đương nhiên cũng có thể giải thích, bởi vì hắn cực kỳ tự tin, cho nên bất cứ chuyện gì cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn.
“Hạ tổng, Lam tổng, mời hai người dùng trà.” Tiểu Chu pha trà xong, nhẹ nhàng bưng tách trà đến trước mặt hai người.
Lam Y Nhân mỉm cười: “Cảm ơn.”
Hạ Thiên nhận lấy tách trà, uống một ngụm: “Trà này lấy từ chỗ Hoàng Sơn à?”
“Chàng còn hiểu về trà luôn à?” Lam Y Nhân có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên.
“Không hiểu, cũng không hứng thú muốn hiểu.” Hạ Thiên lắc đầu, tiện tay đặt lại tách trà lên bàn: “Bên trong lá trà có sát khí, vừa nhìn là biết của Hoàng Sơn.”
Lam Y Nhân giật mình, cười nói: “Ta biết rồi, Nhụy Nhụy có nhắc trên nhóm. Chàng còn có thêm vợ mới ở Hoàng Sơn đúng không?”
“Không phải ở Hoàng Sơn mà là Quế thành.” Hạ Thiên mỉm cười đính chính: “Chỉ là quê quán của vợ tiếp viên hàng không là ở Hoàng Sơn.”
“Ừm, ta biết rồi.” Lam Y Nhân cũng không uống trà nữa: “Nhụy Nhụy cũng có nói, nàng ấy tên Nhiếp Tiểu Lý, nghe nói rất xinh. Nếu không xinh, nàng ấy đã không lọt nổi mắt xanh của chàng.”
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Y Y, nàng cũng rất xinh mà.”
“Còn cần chàng nói.” Lam Y Nhân mỉm cười, sau đó quay sang nói với Tiểu Chu: “Tiểu Chu, ngươi bỏ hết số trà này nhé. Về sau trực tiếp đến Nhiếp gia trấn của Hoàng Sơn để mua.”
“A, vâng.” Tiểu Chu nghe Hạ Thiên và Lam Y Nhân nói chuyện với nhau, chẳng hiểu gì cả.
Lam Y Nhân lại hỏi: “An bài cụ thể cho buổi chiều ra sao? Ngươi hãy nói cho ta nghe một chút.”
“Vâng.” Tiểu Chu lập tức lấy ra một quyển sổ trong túi áo, bắt đầu báo cáo.
Bành.
Tuy nhiên, nàng vừa mới lên tiếng, cánh cửa bị người ta đạp ra.
“Người bên trong cút ra đây cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận