Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2975: Ta chỉ nhận mỹ nữ làm đồ đệ

“Sư tổ?”
Tất cả đệ tử Tập Tiên Viện đều há to miệng, quai hàm như muốn rớt xuống đất, gương mặt khó có thể tin nổi.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Này, lão đầu nhi, ta còn chưa đồng ý mà.”
“Không sao, lão phu thừa nhận là được.” Ngô Bách Chương cũng không làm giá, vui lòng phục tùng: “Về sau, lão phu sẽ cư xử với ngươi như một người đệ tử, tuyệt không có chỗ nào là không cung kính.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên lười nói nhảm với lão nhân: “Ta không rảnh ở đây nói nhảm với ngươi.”
Nam tử áo bào tím cũng cảm thấy chuyện này hồ nháo thật sự, mắng to: “Ngô Bách Chương, cho dù ngươi là Đại chưởng môn, ngươi cũng không nên làm ẩu như vậy.”
“Lão phu không hề làm ẩu, ngược lại còn rất tập trung.” Ngô Bách Chương cười ha hả: “Vị Hạ tiểu đạo hữu này rất hợp khẩu vị của lão phu, hơn nữa tu vi còn cao thâm mạt trắc. Lão phu nhất thời nhịn không được liền bái hắn làm thầy.”
“Nói đùa cái gì vậy?” Nam tử áo bào tím giận tái mặt, khiển trách: ‘Đường đường là Chưởng môn Tập Tiên Viện ngũ trọng thiên, nhưng lại chơi đùa với người ngoài như thế. Loại người ti tiện hạ giới như hắn, ngay cả làm đệ tử Tập Tiên Viện ta cũng không xứng.”
Bành!
Vừa dứt lời, nam tử áo bào tím đã bị chưởng ấn lôi đình đánh bay, không rõ sống chết.
“Lão phu không có nói đùa.” Mặt Ngô Bách Chương vẫn không thay đổi, thu tay lại, lạnh giọng nói: “Khinh sư phụ của ta chính là khinh ta. Bất kính đối với hắn chính là khi sư diệt tổ, đáng chết.”
Hỏa Cửu Linh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, toàn thân nổi da gà. Ban đầu, nàng tưởng Hạ Thiên cùng lắm đánh bại Ngô chưởng môn, sau đó chiếm ấn ký Chưởng môn, kết quả tình thế còn ly kỳ hơn so với nàng tưởng tượng.
“Hạ chưởng môn, ông ấy đang làm cái gì vậy?”
Hỏa Cửu Linh không khỏi thấp giọng hỏi Hạ Thiên: “Rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh bên trong đại điện?”
“Cũng chẳng có chuyện gì.” Hạ Thiên nhếch miệng, thản nhiên đáp: “Ông ta đánh một bộ quyền cho ta xem, sau đó ta phá quyền pháp của ông ta, ông ta bị hù chết. Ta là người có tâm địa thiện lương, cho nên đã đâm cho ông ta một châm. Sau khi sống lại, ông ta lập tức quỳ xuống cầu ta nhận ông ta làm đồ đệ. Làm sao có chuyện ta nhận đồ đệ vừa già vừa xấu như ông ta chứ?”
Nghe xong, Hỏa Cửu Linh không khỏi liếc mắt, nói với Hạ Thiên: “Hạ chưởng môn, nếu ngươi không muốn nói thì có thể không nói, cũng đâu cần thiết phải gạt ta như thế.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Đây là sự thật.”
“Tất cả quỳ xuống cho lão phu, gọi sư tổ.” Ngô Bách Chương trợn mắt quét ngang bốn phía, lạnh lùng nhìn đám đệ tử Tập Tiên Viện: “Người nào không gọi chính là không nhận Chưởng môn ta, cũng không cần làm đệ tử Tập Tiên Viện nữa.”
Đám đệ tử Tập Tiên Viện nhìn nhau, đành phải lần lượt quỳ xuống, gọi Hạ Thiên: “Bái kiến sư tổ.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngô lão đầu, cho dù ngươi có làm chuyện gì đi chăng nữa, ta cũng không trị bệnh cho ngươi đâu, chuyện thu đồ lại càng không có. Ta chỉ nhận mỹ nữ làm đồ đệ thôi.”
“Không sao.” Ngô Bách Chương cười nói: ‘Một châm trước đó của ngươi, lão phu đã thăm dò rất lâu. Mặc dù không thể phá được ảo diệu bên trong, nhưng chỉ cần thuận theo lộ pháp vận hành của châm pháp, lão phu có thể kéo dài tính mạng của mình cũng không thành vấn đề.”
Hạ Thiên cảm thấy lão nhân này đủ gian hoạt, nhưng cũng chẳng tạo thành bất lợi gì cho hắn, muốn giữ lại thì cứ giữ lại đi.
“Cung tiễn sư phụ.” Ngô Bách Chương thấy Hạ Thiên muốn đi, lập tức nghiêm mặt chắp tay.
Mấy ngàn đệ tử Tập Tiên Viện không thể không kêu theo: “Cung tiễn sư tổ.”
Hạ Thiên không thèm để ý, trực tiếp bay thẳng lên lục trọng thiên. Đây cũng chính là thiên cuối cùng tiến vào Thiên Ngoại Thiên.
….
Một bên khác, Y Tiểu Âm đã nghênh đón một khiêu chiến không nhỏ trong cuộc đời của mình, cũng không phải đối thủ khó chơi bao nhiêu mà là hơi buồn nôn.
“Trường sinh bất tử?” Y Tiểu Âm không biết vị Tề Khoa Phu trước mặt là ai, nhưng cũng quyết định lấy bất biến ứng vạn biến: “Ta không biết lời này của ngươi là có ý gì.”
“Điều này có gì khó hiểu đâu.” Tề Khoa Phu mỉm cười, đưa tay ra hiệu cho mấy người áo đen ra ngoài, còn mình thì rót một ly rượu vang, ngồi xuống ghế salon, cười như không cười nói: “Trừ phi ngươi cố ý giả bộ hồ đồ, mà ta thì rất không thích điều này. Y tiểu thư, ngươi tốt nhất đừng phạm lần thứ hai.”
Y Tiểu Âm cũng là người đã trải qua chiến trận, làm sao có thể vì một câu tùy tiện của người khác mà sợ hãi. Nàng vẫn bất động thanh sắc như cũ: “Ta đích thật không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Được rồi, bởi vì ngươi là Y thần y, ta còn có thể tìm được sự hữu dụng từ phía của ngươi, cho nên ta sẽ phá lệ mà thẳng thắn hơn với ngươi.” Sắc mặt Tề Khoa Phu trở nên âm trầm nhìn chằm chằm Y Tiểu Âm một hồi, đặt ly rượu vang lên bàn, hai tay khoanh trước ngực: “Nói như vậy, tuổi thọ của ta cũng sắp đến, nhưng ta không muốn chết. Cho nên ta muốn hỏi thăm một số biện pháp trường sinh bất tử từ Y thần y.”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Ta chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi, chỉ sợ ngươi tìm nhầm người rồi.”
“Này, đủ rồi.” Đột nhiên Tề Khoa Phu gầm lên một tiếng, hai tay ôm trán, mắng to: “An phận cho lão tử một chút.”
Y Tiểu Âm lấy làm kinh hãi, không biết hắn ta đang nói chuyện với ai, dĩ nhiên không giống như đang nói chuyện với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận