Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1619. Bỏ học hết

"Hạ tiên sinh, ta thật sự chỉ là cô giáo của học trò Hạ Lãnh, về phần vì sao di động của hắn lại đặt ở chỗ ta thì ta cũng không rõ lắm, có thể..." Tô Mặc nói đến đây thì chần chờ một chút, sau đó mới tiếp tục nói: "Có thể chỉ là bởi vì so sánh với các giáo viên khác thì ta đối với hắn tốt hơn một chút?"
"Ngươi nói là các giáo viên khác đối với con trai ta không tốt?" Hạ Thiên nhìn Tô Mặc.
"Không phải, không phải, Hạ tiên sinh, ngươi đừng hiểu lầm." Tô Mặc vội vàng nói: "Thật ra thì, thật ra thì không phải các giáo viên khác đối với học trò Hạ Lãnh không tốt, chỉ là hình như bọn hắn, bọn hắn hơi sợ học trò Hạ Lãnh, cho nên ngày bình thường đều cố gắng giữ một khoảng cách với học trò Hạ Lãnh."
"Anh rể, bề ngoài của Hạ Lãnh rất đáng sợ hả?" Hàm Hàm ở bên cạnh nháy mắt, có chút tò mò hỏi.
"Hàm Hàm, mặt của ngươi thật ngốc." Hạ Thiên quay đầu nhìn Hàm Hàm, nói rất chân thành.
Hàm Hàm lập tức lại buồn bực, cái gì gọi là mặt nàng thật ngốc? Đây là kiểu hình dung quỷ gì vậy?
"Dáng dấp của học trò Hạ Lãnh đương nhiên không đáng sợ, chỉ là..." Vẻ mặt của Tô Mặc hơi cổ quái, "Chỉ là từ sau khi học trò Hạ Lãnh tới đây thì học sinh nơi này lại bắt đầu nghỉ học, vừa bắt đầu giáo viên chúng ta còn không biết nguyên nhân, sau đó chúng ta mới dần nghe được là bởi vì học trò Hạ Lãnh..."
"Hạ Lãnh đuổi bọn hắn đi hả?" Hàm Hàm lập tức hơi hưng phấn nói, "Có phải hắn đánh người khắp nơi hay không?"
Hàm Hàm cảm thấy Hạ Lãnh hơn phân nửa giống như cha Hạ Thiên của hắn, thích vô cớ đánh người.
"Cái này, thật ra thì không có, học trò Hạ Lãnh là một học sinh rất tốt, xưa nay không đùa giỡn với những người khác, chỉ có điều, hắn lộ ra rất không thích sống chung với những người khác." Tô Mặc lắc đầu, "Hắn giống như không hứng thú đối với mọi chuyện trong trường học, mặc kệ là giáo viên hay là bạn học, hắn cũng không nguyện ý phản ứng."
"Vậy tại sao những bạn học khác lại nghỉ học chứ?" Hàm Hàm vẫn không hiểu, còn bên cạnh, hai cảnh sát đội đặc khiển của Băng Băng hình như cũng có chút hiếu kì.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Tô Mặc nhìn Hạ Thiên một chút, rốt cục vẫn nói ra: "Vừa mới bắt đầu, giáo viên trong trường học của chúng ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau đó, tại bọn không ngừng tìm kiếm, rốt cục có mấy người nhà học sinh nói ra nguyên nhân, sở dĩ bọn hắn để con cái nhà mình nghỉ học chuyển tới trường học khác là bởi vì bọn hắn biết Hạ Lãnh học trong trường này."
Hàm Hàm trợn mắt, giáo viên Tô Mặc thật đúng là bút tích, tên một chút cũng không lấy sai, nói đến bây giờ vẫn không nói ra nguyên nhân căn bản.
Cũng may Tô Mặc vẫn còn tiếp tục nói: "Bọn hắn lo lắng con cái nhà mình sẽ đắc tội với Hạ Lãnh, sau đó sẽ gián tiếp dẫn đến bọn hắn đắc tội với người nhà của học trò Hạ Lãnh."
"Thì ra những người này sợ đắc tội anh rể và chị Băng Băng xinh đẹp kia." Lúc này, Hàm Hàm mới hiểu được.
Mà hai người cảnh sát đội đặc khiển của Băng Băng cũng lập tức hiểu rõ, người nhà học sinh trường học quý tộc Minh Nhật bình thường cũng đều là có tiền có thế. Ở thành phố Giang Hải, bây giờ người thường có lẽ trên cơ bản đã quên Hạ Thiên, nhưng những người này lại có lẽ vẫn còn nhớ. Hơn nữa, cho dù không nhớ Hạ Thiên thì cũng không thể nào không biết Băng Băng.
Phải biết, những năm này, danh khí của đội đặc khiển Băng Băng đã càng lúc càng lớn, mà Lãnh Băng Băng trong giới cảnh sát cũng là nhân vật truyền kỳ chân chính. Thành phố Giang Hải thật đúng là không có mấy người không biết Lãnh Băng Băng, mà đắc tội con trai của Lãnh Băng Băng hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt.
Đặc biệt là, người nhà học sinh trường học quý tộc Minh Nhật, không ít người cũng không dám vững tin mình không phạm vào chuyện gì. Hiển nhiên bọn hắn không muốn bởi vậy mà đâm vào trên họng súng, kết quả là họ đều nhao nhao cho con cái nhà mình chuyển trường.
Dù sao bọn hắn cũng biết còn nhà mình đều là những đứa trẻ hư, rất dễ đắc tội với người khác.
"Đúng vậy, trên cơ bản, những người nhà đó đều nói giống vậy, bọn hắn hoặc là sợ đắc tội Hạ tiên sinh, hoặc là sợ đắc tội cảnh sát Lãnh, cũng có sợ cả hai." Lúc Tô Mặc nói lời này thì nhịn không được nhìn Hạ Thiên một chút. Người này nhìn qua rất bình thường, hình như cũng không đáng sợ như vậy, về phần vị cảnh sát Lãnh kia thì thật ra nàng đã từng gặp, tuy dáng dấp xinh đẹp, nhưng cũng không giống một người rất đáng sợ nha.
"Anh rể, thanh danh của ngươi thật không tốt nha, mọi người đều biết ngươi là Bại hoại đấy." Hàm Hàm hì hì cười một tiếng, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Hạ Thiên trừng mắt Hàm Hàm, dáng vẻ sắp đánh người, một giây đồng hồ sau, Hạ Thiên mở miệng nói ra: "Không có ngực không có mông, ta lười đánh ngươi, cảm giác không tốt, lần sau ngươi mà còn nói ta là Bại hoại thì ta sẽ làm cho ngươi không thể nói chuyện."
Hàm Hàm lập tức lại rất bị đả kích, đồng thời còn hơi không phục. Cho dù nàng không có ngực, nhưng sao giờ lại không có mông luôn rồi? Rõ ràng hơi vểnh mà!
Nhưng Hàm Hàm thật không dám tiếp tục nói Hạ Thiên là Bại hoại, nghe nói bản sự chỉnh người của anh rể Thần y này rất lợi hại. Tùy tiện đâm một châm ở trên người nàng là sẽ làm cho nàng không cách nào nói chuyện, nàng cũng không muốn biến thành câm điếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận