Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3455: Ngươi mới chết chắc đấy

Trong biệt thự, mấy bảo tiêu mang mặt nạ màu đỏ sáu con mắt trực tiếp tiến lên bao vây mẹ con Nhiếp Tiểu Lý lại, trong tay còn cầm xích sắt nặng trĩu.
“Thả bọn họ đi, bọn họ không dám làm loạn đâu.” Chiêm Cao Hạc nói với đám bảo tiêu mang mặt nạ.
Đám bảo tiêu mang mặt nạ vội thu hồi xích sắt, chắp tay sau lưng, đứng hai bên và sau lưng mẹ con Nhiếp Tiểu Lý, phòng ngừa bọn họ chạy trốn.
Chiêm Cao Hạc đi đằng trước, tuyệt không lo lắng mẹ con Nhiếp Tiểu Lý bỏ chạy.
“Chiêm gia chủ, ngài lại đến. Ta không tiếp đón từ xa, đúng là sai lầm.” Vừa bước vào biệt thự, một bóng người thon dài chậm rãi bước ra đón.
“Nhị thúc, tại sao ngươi lại ở đây? Là ngươi muốn hại ta thật sao?” Nhiếp Tiểu Lý vừa nhìn thấy người kia, lập tức kinh hãi. Người này chính là em trai của cha nàng, Nhiếp Trường Sinh.
Nhiếp Trường Sinh nhìn thấy Nhiếp Tiểu Lý, ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không hề có chút áy náy: “Tiểu Lý, ngươi đừng kích động. Thật ra Nhị thúc cũng chỉ vì tốt cho ngươi thôi. Chỉ là ngươi không biết trân quý mới đẩy cục diện đến tình cảnh như thế này.”
“Ngươi còn mặt mũi mà nói ra những chuyện này sao?” Ánh mắt Nhiếp Tiểu Lý ngưng lại, phẫn nộ quát: “Ngươi còn cho người hạ độc ta, rõ ràng là ngươi muốn giết ta mà.”
“Tiểu Lý, ngươi nói vậy là oan cho ta.” Nhiếp Trường Sinh cười ha hả: “Thể chất của ngươi bách độc bất xâm, cho dù hạ độc ngươi cũng chỉ tiếp tục kích phát thể chất của ngươi, giúp nó nâng cao một bước. Còn nữa, ta hạ độc có một lần, nhưng mẹ ruột ngươi đã hạ độc ngươi từ nhỏ.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy thủ đoạn ly gián sẽ hữu hiệu đối với ta sao?”
“Ta chỉ là nói ra sự thật, cũng không phải kiếm chuyện.” Nhiếp Trường Sinh lắc đầu, vỗ tay nói: “Tuy nhiên, các ngươi đã bị Chiêm gia chủ đưa đến đây, nói rõ sự việc đã bị bại lộ, chỉ có thể tranh thủ thời gian.”
“Đúng là không còn thời gian, nhất định phải tiến hành thí nghiệm mau.” Chiêm Cao Hạc không khỏi thúc giục: “Các ngươi tìm được thi thể con trai ta chưa?”
Nhiếp Trường Sinh cười nói: “Đã tìm được, Long lão cũng đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì bắt đầu thôi.” Chiêm Cao Hạc nhẹ gật đầu, cố ý dặn dò: “Lát nữa nhất định sẽ có người đến quấy rầy, ngươi nên bố trí thêm người ở bên ngoài, tuyệt đối không được để những người kia tiến vào.”
“Yên tâm đi, đã sắp xếp thỏa đáng.” Nhiếp Trường Sinh vỗ tay, mười hai bảo tiêu mang mặt nạ đỏ và bốn bảo tiêu mang mặt nạ vàng từ trong bóng tối bước ra.
Chiêm Cao Hạc vẫn còn chút do dự: “Bấy nhiêu người đủ sao? Hạ Thiên không phải là người dễ đối phó. Nhiều người khinh thường hắn đều phải chịu thất bại.”
“Yên tâm đi.” Gương mặt Nhiếp Trường Sinh hiện lên sự trào phúng: “Hạ Thiên có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một bác sĩ biết chút công phu mà thôi. Còn bảo tiêu mặt nạ đỏ của chúng ta, người nào cũng có thể lấy một địch trăm. Bảo tiêu mặt nạ vàng lại càng có thể lấy một địch một ngàn. Hạ Thiên hắn có lợi hại hơn, đến cũng phải chết không… Phốc.”
Lời còn chưa nói hết, mặt của Nhiếp Trường Sinh đã biến hình. Trong thời gian cực ngắn, nó giống như sóng nước chuyển động, chồng lên từng khúc, sau đó vỡ ra.
“Ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ đấy.” Hạ Thiên không một chút dấu hiệu xuất hiện ngay cổng biệt thự, có chút khó chịu nói.
Tròng mắt Chiêm Cao Hạc như muốn lòi ra ngoài, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ngươi, ngươi, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ địa chỉ ở đây đã bị bại lộ? Cho dù bại lộ, khoảng cách dài như thế, ngươi ngồi xe ít nhất cũng phải nửa tiếng mới đến.”
“Nửa tiếng? ’ Hạ Thiên nhếch miệng: “Chút khoảng cách đó, nửa phút cũng chưa đến.”
“Bảo tiêu mặt nạ đỏ ở trong khách sạn có đến mười mấy người, nhưng ngăn không được một người?” Chiêm Cao Hạc thật sự không hiểu: “Chẳng lẽ bọn họ để lọt lưới ngươi?”
Hạ Thiên cười nói: “Đám ngớ ngẩn đó quá yếu, bị ta tiện tay xử lý hết rồi. Thật ra, bọn họ chỉ mạnh hơn đám người bất tử bên cạnh vợ Y Y trước kia thôi, phế cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.”
“Ngươi đừng có ngông cuồng.” Chiêm Cao Hạc tức đến mức muốn thổ huyết, quát lớn với đám bảo tiêu mặt nạ bên cạnh: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chặt tên tiểu tử này thành thịt nát cho ta.”
Chỉ tiếc là, bất luật bảo tiêu mặt nạ đỏ hay mặt nạ vàng, tất cả đều đứng im không động đậy, giống như không nghe thấy Chiêm Cao Hạc nói gì.
“Tất cả các ngươi điếc hết rồi sao?” Chiêm Cao Hạc nổi giận nói.
“Đừng gọi nữa, bọn họ không nghe ngươi đâu.” Hạ Thiên nói: “Vừa rồi ta đã thuận tay đâm cho bọn họ một châm. Bọn họ có muốn động cũng không động được.”
Chiêm Cao Hạc một lần nữa lấy ra một cái bình nhỏ đập xuống đất: “Hình thái thứ hai, khởi động, giết hắn cho ta.”
Cơ thể đám bảo tiêu mang mặt nạ lập tức đung đưa kịch liệt. Vô số khí tức màu đen từ trong cơ thể tràn ra ngoài, ý đồ phá giải ngân châm của Hạ Thiên.
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy cùng với Diệp Vô Minh chạy đến.
Diệp Vô Minh móc một tấm lệnh bài trong ngực ra, giơ cao lên nói: “Thiên nhân vệ nghe lệnh, quỳ xuống cho ta, bái kiến Hạ Thiên Hạ hội trưởng.”
Ánh sáng trên mặt nạ trong phút chốc tối sầm lại, tất cả đều quỳ rạp xuống.
"Phốc phốc phốc!"
Nhưng bọn họ vừa quỳ xuống, cơ thể đã vỡ ra.
“Nơi này là địa bàn của lão phu, lại quỳ trước địch nhân, tất cả đều đáng chết.”
Một âm thanh già nua truyền từ trong biệt thự truyền ra: “Người đến là khách, không sợ chết thì vào ngồi một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận