Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2211. Nếu có thể đánh bại được Hạ Thiên, ngươi muốn ta làm gì cũng được

Âm thanh bất ngờ vang lên khiến cho thanh niên mặc bộ âu phục màu trắng giật nảy mình, vội vàng quát hỏi: “Ai?”
Triệu Hiểu Trác nghe được âm thanh này thì thở một hơi dài nhẹ nhõm, biết rằng bản thân mình lần này đã được cứu rồi.
“Cái tên ngớ ngẩn nhà ngươi vừa mới nói có biện pháp đối phó với ta, bây giờ ta đã đến đây rồi, vậy cái biện pháp mà ngươi nói đâu?” Hạ Thiên một cước đạp lên mặt đất, còn mình thì ngồi trên ghế salon, lười biếng nói với thanh niên mặc bộ âu phục trắng đó.
“Hạ Thiên, ngươi là Hạ Thiên? Ngươi chính là Hạ Thiên!” Sau khi thanh niên mặc bộ âu phục trắng nhìn thấy Hạ Thiên, “Bang” một tiếng ngay lập tức đứng lên, đầu tiên là ngạc nhiên nghi ngờ, tiếp theo chính là hưng phấn.
Hạ Thiên liếc người này một cái, nói: “Ta chính là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Quá tốt rồi!” Thanh niên mặc bộ âu phục trắng kích động xoa xoa tay, “Đã sớm muốn bắt ngươi đến trên đảo để làm nghiên cứu, đáng tiếc là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, không nghĩ đến chính ngươi thế mà lại tự mình dâng đến cửa.”
“Tên ngu ngốc nhà ngươi vẫn nên tự nghiên cứu mình đi.” Hạ Thiên khó chịu nói.
Thanh niên mặc bộ âu phục trắng nói: “Ta đã nghiên cứu chính mình rồi, thậm chí cũng đã từng giải phẫu ba bản sao của ta, trên cơ bản không tiến triển gì mang tính đột phá cả.”
“Quả nhiên là một tên biến thái.” Hạ Thiên đối với người này không có hứng thú gì, quay đầu nhìn về phía Triệu Hiểu Trác: “Này, ngươi không có việc gì chứ?”
Triệu Hiểu Trác có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “À, chuyện lạ nha, ngươi vậy mà còn quan tâm đến ta sao?”
“Ta không có hứng thú mà quan tâm đến ngươi, ngươi cũng không phải mỹ nữ gì.” Giọng của Hạ Thiên khá là khó chịu, “Nếu không phải do tên ngốc nhà ngươi bị người lừa gạt đến nơi đây, bây giờ ta còn đang ôm lấy Thanh Thanh nha đầu ngủ đấy.”
“Đây mới là phong cách của ngươi, vừa nghe đã khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.” Triệu Hiểu Trác mới từ dưới đất bò dậy, ngồi trở lại trên ghế salon: “Cái gì gọi là bị người khác lừa gạt đến nơi đây, bản công tử chính là tới đây để nghỉ ngơi, còn cần ngươi xen vào việc của ta?”
“Ta không quan tâm chuyện ngươi có phải là đến đây để nghỉ ngơi hay không?” Hạ Thiên chán ghét nhìn Triệu Hiểu Trác.
“Nếu không phải là sợ vợ Đại Yêu Tinh và Tiểu Yêu Tinh không vui, ta mới lười tới cứu ngươi đấy.”
“Này, hai vị có phải có chút quá xem thường ta rồi không?” Thanh niên mặc âu phục trắng có chút mất hứng nói với Hạ Thiên và Triệu Hiểu Trác.
Hạ Thiên không nhịn được trừng mắt nhìn thanh niên mặc âu phục trắng kia: “Ngươi trước tiên ngậm miệng lại, chờ ta dạy dỗ hắn xong sẽ đến làm thịt ngươi.”
“Làm thịt ta?” Thanh niên mặc âu phục trắng lộ ra vẻ mặt bất ngờ, chỉ chính mình đáp: “Ngươi nói giải quyết là muốn giết ta sao?”
“Lời đó không phải là nói nhảm!” Triệu Hiểu Trác đã quá rõ tác phong của Hạ Thiên, nhịn không được chửi bậy: “Xử lý, không phải ý là muốn giết ngươi, chẳng lẽ lại muốn mời ngươi đi mát xa sao?”
Thanh niên mặc âu phục trắng nở nụ cười, hướng Hạ Thiên nói: “Ta có chút tò mò, bây giờ dù sao các ngươi cũng đang ở trong địa bàn của ta, cũng là ở trong lòng bàn tay ta, điều gì khiến các ngươi tự tin như vậy mà nói ra những lời này?”
“Mặc kệ ở trên địa bàn của ai, ta muốn giết chết ai liền có thể xử lý người đó.” Hạ Thiên bĩu môi, không cho là đúng, nói: “Còn nữa, trên đời này ngoại trừ các cô vợ của ta, ai cũng không điều khiển được ta, ngươi thì lại càng không thể nào.”
“Phải không?” Thanh niên mặc âu phục trắng cười như không cười nhìn Hạ Thiên, “Ta đối với ngươi thật sự rất tò mò, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không muốn giết ngươi, suy cho cùng thì ngươi còn sống lại càng có giá trị nghiên cứu hơn.”
Triệu Hiểu Trác lại có tâm thái của kẻ xem kịch vui, vừa cười vừa nói: “Còn thăm dò cái gì, ai có thể xử lý ai, ai có thể khống chế được ai, trực tiếp đánh xem thực hư thế nào, sủa cái gì chứ?”
Không thể không nói, sau khi Hạ Thiên chạy đến, trong lòng của Triệu Hiểu Trác đã có thể yên tâm, không giống ba ngày trước đó, nhìn qua tưởng như rất bình tĩnh, thật ra trong lòng lại vô cùng run rẩy.
“Triệu Hiểu Trác, ngươi thật sự đem hy vọng ký thác trên người hắn?” Thanh niên với bộ âu phục trắng chỉ vào Hạ Thiên, nói với Triệu Hiểu Trác: “Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, giả sử hắn không phải là đối thủ của ta thì sao?”
“Trò cười này của ngươi cũng xem như không tệ. Nếu như ngay cả Hạ Thiên cũng không phải là đối thủ của ngươi, vậy ngươi muốn làm gì, bản công tử toàn lực phối hợp.” Triệu Hiểu Trác đối với năng lực của Hạ Thiên yên tâm một trăm phần trăm. “Tuy rằng ta nhìn thấy hắn cũng không có vui vẻ gì, nhưng khả năng của hắn nhất định là đứng đầu thiên hạ, ngươi hoàn toàn không xứng làm đối thủ của hắn.”
Thanh niên mặc âu phục trắng lại nở nụ cười đầy ẩn ý chỉ vào Triệu Hiểu Trác nói: "Được rồi, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói, tốt nhất đừng thất hứa.".
“Yên tâm đi, ta, lời của Triệu Hiểu Trác ta nói ra chắc như đinh đóng cột.” Triệu Hiểu Trác khẽ nhíu mày, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn nghĩ đến có Hạ Thiên ở đây, cho dù có chuyện gì, cứ giao cho hắn giải quyết.
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ lười biếng ấy, rõ ràng là tên thanh niên mặc âu phục trắng kia không thể gợi lên hứng thú cho hắn, tựa như hắn tiện tay cũng có thể giải quyết trăm tên như này.
“Vậy còn chờ gì, động thủ đi !” Thanh niên ấy giang hai tay ra, hướng về phía Hạ Thiên vừa cười vừa nói.
Bành!
Một bóng người bỗng nhiên từ mặt đất bay lên, đụng phải vách tường cao hơn mấy mét, rồi nặng nề rơi xuống đất.
“A! Hạ Thiên, mẹ nó ngươi có bệnh đúng không!”
Triệu Hiểu Trác cảm giác cả người đều tan thành từng mảnh, cố nén đau đớn từ dưới đất bò dậy, trừng to mắt, có chút khó có thể tin được mà nhìn Hạ Thiên. Vừa rồi chính là Hạ Thiên một cước đạp hắn bay ra, cũng làm cho hắn cảm thấy còn có chút choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận