Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1617. Nhất định phải hố tên anh rể này một chút

"Hàm Hàm, ngươi qua đây." Hạ Thiên lại vẫy tay về phía Hàm Hàm.
"Anh rể, cảnh sát tới rồi!" Hàm Hàm hiển nhiên không muốn bị nhận lầm là tội phạm giết người, cho nên không muốn đi vào, "Ngươi ra ngoài trước có được hay không?"
"Ra ngoài làm gì?" Hạ Thiên hơi buồn bực, "Đừng sợ, vào đi, nàng ta không chết, ngươi sợ cái gì?"
"Thật không chết?" Hàm Hàm không quá yên tâm, nhưng nàng rất nhanh đã quyết định tin tưởng Hạ Thiên, "Được, vậy ta đi vào."
Đối với y thuật của Hạ Thiên, Hàm Hàm sẽ không hoài nghi, năm đó, bệnh di truyền của cả nhà nàng, bao gồm cả nàng là do Hạ Thiên chữa lành.
Từ loại ý nghĩa này, Hạ Thiên cũng coi là ân nhân cứu mạng của Hàm Hàm, nhưng Hàm Hàm cũng sẽ không bởi vậy mà cảm kích Hạ Thiên, bởi vì cái tên sắc lang này đã cướp đi chị gái xinh đẹp và cô cô của nàng.
Hàm Hàm đi vào trong phòng, đi tới bên cạnh Hạ Thiên, sau đó có chút buồn bực hỏi: "Anh rể, ngươi gọi ta vào làm gì?"
"Dùng ánh mắt của ngươi xem thử, nàng có xinh đẹp không?" Hạ Thiên chỉ nữ nhân trên đất, rất chân thành hỏi Hàm Hàm.
Rốt cục Hàm Hàm cũng nhìn về phía nữ nhân trên mặt đất, nữ nhân này rất trẻ, hơn hai mươi tuổi, sắc mặt hơi tái nhợt, nếu nói xinh đẹp thì cũng được cho là xinh đẹp, nhưng theo Hàm Hàm thì chỉ là loại xinh đẹp bình thường mà thôi.
"Anh rể, không phải ngươi cảm thấy nàng xinh đẹp đấy chứ?" Hàm Hàm có chút ngạc nhiên, "Nàng còn không xinh đẹp bằng ta đâu."
"Được rồi, xem ra lấy ánh mắt của người thường các ngươi thì nàng ta không xinh đẹp." Hạ Thiên lẩm bẩm, "Sao phẩm vị của con trai ta lại kém như vậy chứ? Sao lại tìm một bạn gái khó coi như vậy?"
"Anh rể ngươi gọi ta vào đây là để xác nhận nàng có đẹp hay không à?" Hàm Hàm hơi im lặng, "Còn có, lỡ như người này không phải là nữ nhân ngươi muốn tìm thì sao?"
"Cũng đúng." Hạ Thiên nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, chính là số điện thoại của Hạ Lãnh. Sau đó, hắn nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, mà cái điện thoại di động này chính là truyền đến từ trên người nữ nhân này.
Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó nhìn nữ nhân trên đất: "Xem ra nàng thật chính là Tô Mặc kia."
"Anh rể, sao ngươi không trực tiếp cứu nàng tỉnh lại, sau đó hỏi nàng?" Hàm Hàm có chút im lặng, chuyên đơn giản như vậy mà hắn nhất định phải làm cho phức tạp lên.
"Hàm Hàm, sao ngươi vẫn cứ đần như vậy chứ? Nếu như nàng không phải bạn gái của nhi tử ta thì tại sao ta phải cứu nàng?" Hạ Thiên quay đầu nhìn Hàm Hàm, giống như đang nhìn đồ ngốc.
Hàm Hàm rất buồn bực, người này là thần y, thần y thì không thể chủ động cứu người à?
Nhưng nghĩ lại, cho tới bây giờ cái tên này chưa từng chủ động cứu người, cho nên hiện tại nghĩ như vậy cũng bình thường.
"Anh rể, nếu ngươi không muốn cứu người, vậy hay là chúng ta đi ra ngoài trước đi, cảnh sát thật sự sẽ lập tức đến đấy." Hàm Hàm lo lắng nói.
"Hàm Hàm ta nói ngươi thật là ngốc, lúc này chúng ta đi, không phải lại càng dễ bị xem như tội phạm giết người à?" Hạ Thiên nhìn Hàm Hàm, thật rất khó giao lưu với con gái ngực nhỏ, trí thông minh của các nàng quá thấp.
Cuối cùng, Hạ Thiên lại lẩm bẩm: "Dù sao thì cảnh sát cũng không bắt ta, có nên để bọn hắn bắt Hàm Hàm đi hay không đây? Nàng ngốc như vậy, bắt đi ngồi tù là tốt nhất."
"Này, anh rể Bại hoại ngươi đủ rồi nha, cho dù ta đần thì cũng không thể bởi vì nguyên nhân này mà ngồi tù được?" Hàm Hàm rốt cục sắp sụp đổ, đây là logic gì, nàng đần nên phải ngồi tù à?
Lại nói, nàng không ngốc!
"Hàm Hàm, ngươi không biết trên thế giới này có rất nhiều người cũng bởi vì quá thiểu năng cho nên mới ngồi tù à?" Hạ Thiên rất chăm chú nhìn Hàm Hàm, "Ví dụ như chờ chút nữa có người muốn tố cáo ngươi giết người, ngươi phải làm sao để bác bỏ người ta?"
Hạ Thiên vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập đã đến gần cửa, sau đó lập tức có người vọt vào.
"Cảnh sát, chính là bọn hắn, chính là bọn hắn giết bạn gái của ta, ta tận mắt nhìn thấy!" Một nam nhân trẻ tuổi mang kính mắt vọt vào, một mặt rất tức giận, "Cảnh sát, các ngươi nhất định phải bắt hắn lại, bọn hắn quả thật chính là phát điên..."
"Này, ngươi nói bậy cái gì đấy?" Hàm Hàm nhịn không được đánh gãy người nam đeo mắt kính này, "Ai giết người? Ngươi tận mắt nhìn thấy chúng ta giết người không? Ta thấy người này là ngươi giết đi, còn muốn giá họa cho chúng ta!"
Hai cảnh sát một nam một nữ đã xuất hiện ở cửa ra vào. Lúc này, Hàm Hàm nhìn về phía hai người cảnh sát kia, tiếp tục nói: "Hai vị cảnh sát, khi ta và anh rể tới đây thì nữ nhân này đã bị người khác đâm nằm ở đây, ta và anh rể của ta cũng không chạm vào dao, các ngươi có thể kiểm tra dấu vân tay, người này cố ý vu oan cho chúng ta, tám chín thành hắn chính là hung thủ!"
"Ừm, Hàm Hàm ngươi đã thông minh hơn một chút rồi đó, chính là tên ngu ngốc kia động thủ." Hạ Thiên uể oải nói ra: "Hắn nhìn thấy chúng ta tới nên mới cố ý trốn đi, sau đó báo cảnh sát, muốn giá họa cho chúng ta. Ai, Hàm Hàm, hắn còn thiểu năng hơn cả ngươi, cứ tưởng như vậy là có thể giá họa cho ta."
Hàm Hàm cắn răng, anh rể Bại hoại này quá đáng giận, thoạt nhìn là đang khen nàng nhưng vẫn đang nói nàng đần!
Lúc này, Hàm Hàm đã có quyết định, đó chính là nhất định phải hố trên người anh rể này nhiều một chút tiền, nếu không thì nàng không cách nào nuốt trôi cục tức này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận