Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2702: Thế cục

“Đám ngu ngốc đó còn có hành động gì chứ, đoán chừng đều là những hành động ngu xuẩn.” Hạ Thiên nhếch miệng, không khỏi xem thường nhưng hắn vẫn ngồi xuống, không coi ai ra gì gối đầu lên đôi chân dài của Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy đã thành thói quen, sẽ không vì chuyện này mà làm ồn mặt đỏ đến mang tai, lại còn tự nhiên xoa đầu cho Hạ Thiên.
Trương Minh Đà liếc nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên, trong lòng vô cùng hâm mộ. Tên đồ đệ này thật sự diễm phúc không cạn, đến đâu cũng không thiếu mỹ nữ tuyệt thế thì không nói, lại còn thuần phục những mỹ nữ tuyệt thế đó. Nhưng nghĩ lại, khi ông còn trẻ, ông cũng không thua kém hắn, hơn một trăm tình nhân cũ là sự thật. Hiện tại ông còn có thể ăn luôn Liễu Tích Hoa. Nghĩ lại, eo lại mơ hồ cảm thấy đau. Thật sự tuế nguyệt không tha người.
Nhậm chưởng giáo thấy Hạ Thiên và Trương Minh Đà không tập trung cho lắm, đành phải tự mình thẩm vấn ba người áo đen: “Ẩn Tông các ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì, các ngươi mau nói ra hết đi.”
Người che mặt cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đáp: “Dựa theo kế hoạch ban đầu của Tông chủ, linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn sẽ sụp đổ trước đại hội Ẩn Tiên. Nhậm chưởng giáo sẽ chết vì linh mạch phản phệ. Đến lúc đó, ông ta sẽ ra mặt chữa trị linh mạch, nhờ vào công lao đó mà nhập chủ Trùng Dương cung, khống chế linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn, lại thông qua đại hội Ẩn Tiên khống chế tán tu trong thiên hạ, dựng nên căn cơ sơ bộ ở Tiểu Tiên Giới.”
“Suy nghĩ của tên ngốc này đúng là rất hay.” Hạ Thiên bật cười.
Nhậm chưởng giáo cũng cảm thấy suy nghĩ của cái người gọi là Tông chủ Ẩn Tông đó quá huyễn hoặc, nhưng ông không dám vì thế mà nảy sinh khinh thường. Nếu Hạ Thiên không đến Chung Nam Sơn, linh mạch dưới lòng đất nói không chừng sẽ sụp đổ thật sự. Đến lúc đó, ông tất nhiên sẽ lành ít dữ nhiều. Đại đệ tử Nhạc Đan Trần của ông dường như đã sớm bị người ta mua chuộc. Trùng Dương cung chỉ sợ sẽ rơi vào tay của người kia.
“Còn gì nữa không?” Nhậm chưởng giáo hỏi tiếp.
Người che mặt tiếp tục trả lời: “Nửa đêm, Tông chủ bỗng nhiên truyền lời xuống, nói kế hoạch thất bại, khởi động phương án dự bị. Bước đầu tiên của phương án chính là cứu Nhạc Đan Trần và sứ giả Tiểu Tiên Giới ra. Ông ta còn dặn dò việc linh mạch có thể hoãn lại, nhưng nhất định phải lấy cho bằng được tảng đá có khắc Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Ta sợ là còn có một phương án nữa.” Ánh mắt Nhậm chưởng giáo lạnh lại: “Chính là nghĩ cách giết chết bần đạo, khiến Trùng Dương cung hỗn loạn. Đến lúc đó, vị Tông chủ Ẩn Tông sẽ dựa vào đại đệ tử thủ tọa của ta mà thuận lợi thượng vị.”
Người che mặt đành phải im lặng. Cho dù đúng, hắn ta cũng không dám gật đầu lung tung.
Cơn tức giận trong lòng Nhậm chưởng giáo đã dần lắng lại, giọng nói cũng bình thản hơn trước: “Bên trong Ẩn Tông, ngoại trừ Trường Bạch Sơn còn có ai nữa không, ngươi mau khai ra hết đi.”
“Ngoại trừ Tông chủ thì còn ngũ lão.” Người che mặt liếm môi: “Ẩn Tông thu nạp hơn ba trăm tán tu, chia thành sáu tổ nhỏ. Tông chủ và ngũ lão làm thành một tổ, chúng ta là thành viên của tổ Trường Thanh Sơn. Ngũ lão không lệ thuộc lẫn nhau. Bọn họ cũng không biết thân phận của nhau, tổ viên như chúng ta biết lại càng ít.”
“Một đám phế vật chẳng có tác dụng gì, lại còn chướng tai gai mắt nhau như thế, đúng là ngu hết thuốc chữa.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Không cần phải nói, Tông chủ này của các ngươi là một tên ngốc. Ông ta mau tìm miếng đậu hũ thối đập đầu chết cho rồi.”
Trương Minh Đà im lặng. Tán tu không có tông môn, không có tài nguyên, cho nên tu vi mới thấp, không được người ta để mắt, khó khăn lắm mới có được một tổ chức, lại còn đề phòng lẫn nhau. Thế cục như vậy không có gì đáng nói. Đừng nói là kế hoạch bá nghiệp lớn, có thể chống đỡ được nhiều năm như thế đã là ông trời thương lắm rồi.
Thẩm vấn một hồi cũng không khai thác gì được thêm. Nói qua nói lại cũng chỉ bấy nhiêu tin tức, có hỏi nữa cũng lãng phí thời gian mà thôi.
“Mang xuống dưới, canh giữ chặt chẽ, tuyệt đối không để bọn họ bị người ta giết chết.” Nhậm chưởng giáo gọi một số đệ tử đáng tin cậy đến, dặn dò bọn họ dẫn người đi.
“Trời sắp sáng rồi.” Trương Minh Đà nhìn ra ngoài cửa sổ, phía Đông đã ánh lên tia sáng: “Tiếp theo, Nhậm chưởng giáo dự định ứng đối như thế nào?”
Nhậm chưởng giáo im lặng cả nửa ngày, trong lòng đã có quyết đoán. Ông nói với một số đệ tử đang canh giữ ngoài cửa: “Các ngươi lập tức xuống núi truyền lệnh của ta, báo cáo lại lượng người đến tham quan và ở lại tại tất cả chùa chiền, động phủ, nhà khách thuộc địa phận Chung Nam Sơn.”
Ông bổ sung thêm: “Còn nữa, các ngươi đi thông báo, đại hội ẩn Tiên năm nay sẽ được tổ chức tại đại điện Trùng Dương cung, thời gian là chín giờ rưỡi. Tất cả ẩn tu Chung Nam Sơn phải tham gia đầy đủ. Nếu ai không đến, đến trễ hoặc lặng lẽ rời khỏi Chung Nam Sơn, tất cả đều bắt lại cho ta.”
“Rõ!” Đệ tử Trùng Dương cung lập tức lĩnh mệnh, vội vàng tản đi.
Nhậm chưởng giáo lại chắp tay với Hạ Thiên và Trương Minh Đà: “Việc này không thể coi thường. Dù sao tu vi của bần đạo không cao, cho nên ta mặt dày muốn mời hai vị giúp đỡ, đến lúc đó tọa trấn đại điện, tránh cho việc ngoài ý muốn phát sinh.”
Trương Minh Đà gật đầu đồng ý.
Hạ Thiên không có hứng thú, nhưng thấy Ninh Nhụy Nhụy hào hứng như vậy, hắn cũng không từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận