Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2962: Ngươi chết đi thì tốt hơn

“Làm càn!” Da mặt Chấp pháp đại trưởng lão cũng rất dày, cũng không bị mấy câu nói đó làm cho tức giận.
Ngược lại, ông ta còn ngạo nghễ nói: “Tiểu tử kia nhất định đã dùng yêu pháp. Với cảnh giới như Vạn Lung Vương, nếu đường đường chính chính quyết đấu, tại sao lại thua? Lúc đó, lão phu đang trong thời khắc luyện đan mấu chốt, không thể thoát thân. Bằng không, lão phu chỉ cần một kiếm, chắc chắn đã chém chết cái tên Hạ Thiên, rửa sạch ô danh cho Vạn Lung động thiên ta.”
Ông ta nói rất có lực, ít nhất rất nhiều đệ tử Vạn Lung động thiên ở đây trở nên phấn chấn. Khủng hoảng do Vạn Lung Vương bị giết trước đó cũng giảm hơn phân nửa, tất cả đều nhao nhao hưởng ứng: “Đại trưởng lão uy vũ.”
Chấp pháp đại trưởng lão vô cùng hài lòng, lập tức vung đại bào: “Trước giết chết yêu nữ, sau trảm Hạ Thiên.”
“Trước giết chết yêu nữ, sau trảm Hạ Thiên.” Rất nhiều đệ tử Vạn Lung động thiên đều kêu lên.
Hai vị chấp hình giả đứng bên cạnh Hỏa Cửu Linh lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, bổ tới Hỏa Cửu Linh.
“Ngươi nói ngươi muốn trảm ai?” Lúc này, một giọng nói bình tĩnh mang theo chút lười biếng bỗng nhiên vang lên.
Giọng nói này rất nhẹ nhưng tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng. Bên trong giọng nói mang theo lực chấn nhiếp cường đại.m thanh kêu la trong nháy mắt ngừng lại.
Ban đầu, Hỏa Cửu Linh đã từ bỏ, cảm thấy chết cũng tốt, chỉ là nàng có chút không cam tâm, không thể đi cùng với Hạ Thiên đâm thấu tiên giới mục nát này.
Trong lúc nàng đã tiếp nhận thất bại, nàng lại một lần nữa nghe được âm thanh vận mệnh kia.
“Ai? Là ai đang nói chuyện?” Chấp pháp đại trưởng lão giận dữ, lập tức nhìn chung quanh, phóng ra linh áp khổng lồ: “Đám chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi, có gan thì cút ra đây cho lão phu.”
Rất nhiều đệ tử Vạn Lung động thiên đều cảm nhận được sự cường đại của Đại trưởng lão, cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Diệp Tuyệt Trần cau mày, bởi vì hắn ta đã nghe qua giọng nói này, cũng đoán được chủ nhân giọng nói đó là ai. Chỉ là hắn ta không thể tin được, chỉ trong nửa ngày Hạ Thiên đã phá giải khe nứt thời gian mà phụ thân hắn ta đã chém ra. Thực lực này đúng là không thể tưởng tượng.
“Ngươi nói ai là chuột nhắt?” âm thanh kia lại vang lên, hờ hững nói: “Ta không có giấu đầu lòi đuôi, nhưng ta cần chút thời gian nữa. Lão ngốc ngươi chờ đó cho ta.”
Một lần nữa nghe được giọng nói này, Hỏa Cửu Linh rốt cuộc xác định đây không phải ảo giác của nàng: “Chẳng lẽ…”
Lúc này, bầu trời bỗng nhiên nứt ra một đường. Tiếp theo, đường nứt này càng lúc càng lớn, tạo thành hình dáng của một con mắt. Một bóng người từ trong khe nứt này bước ra ngoài.
Hỏa Cửu Linh nhìn người đến, quả nhiên là người mà nàng đã nghĩ, không khỏi kinh hỉ: “Hạ chưởng môn, ngươi thật không chết sao?”
“Nói nhảm, làm sao ta chết được chứ?” Hạ Thiên uể oải ngáp một cái. Lần này hắn thật sự buồn ngủ. Dù sao hắn cũng đã tiêu hao không ít tinh lực với hai bà vợ của mình bên trong khe nứt thời không: “Nhưng tại sao ngươi lại bị người ta trói như thế? Nói sao ngươi cũng là công cụ của ta mà, ngươi đúng là phế vật.”
“Điều này không thể trách ta được.” Hỏa Cửu Linh cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Bọn họ có quá nhiều người, tu vi cảnh giới cũng cao hơn ta không ít.”
Tâm trạng Hạ Thiên cũng không tệ lắm, cũng không ác miệng với Hỏa Cửu Linh. Hắn tiện tay mở dây thừng trói buộc trên người nàng.
“Ngươi chính là Hạ Thiên, là tên ác tặc đánh lén Chưởng môn Vạn Lung động thiên ta?” Lúc này, Chấp pháp đại trưởng lão mới hồi phục tinh thần, chỉ vào Hạ Thiên, phẫn nộ quát: “Ngươi xuất hiện thật đúng lúc, lão phu vừa lúc giải quyết ngươi ngay tại chỗ, để ngươi biết tiên giới không phải là nơi mà người hạ giới ngươi có thể giương oai.”
“Lão đầu nhi, ngươi nói nhảm hơi nhiều, muốn đánh thì nhanh một chút.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có thời gian lãng phí với ngươi ở đây.”
“Ngươi đã không coi ai ra gì, lão phu sẽ để ngươi biết thế nào là lợi hại.” Chấp pháp đại trưởng lão giận dữ, vừa nhấc chưởng đã gió nổi mây phun, mang theo linh áp cuồn cuộn đánh về phía Hạ Thiên.
Hỏa Cửu Linh không khỏi nhắc nhở: “Hạ chưởng môn cẩn thận. Đây chính là Tàng Phong Kiếm Chưởng của ông ta. Nhìn thì giống chưởng phong, thật ra lại có kiếm khí giấu trong người. Nếu ngươi tránh chưởng phong, ngươi sẽ bị kiếm khí tấn công. Nếu ngươi đón kiếm khí, ngươi sẽ bị chưởng phong vỗ trúng. Đây là chiêu thức vô cùng âm độc.”
“Hỏa Cửu Linh, ngươi quả nhiên là tên phản đồ.” Chấp pháp đại trưởng lão giận đến dựng râu trừng mắt: “Chờ ta làm thịt tên tiểu tử này xong, ta sẽ tự tay kết liễu ngươi.”
Hỏa Cửu Linh hừ nhẹ một tiếng, một chút cũng không thèm để ý người này nói: “Hạ chưởng môn, kiếm khí của ông ta bình thường giấu trong sơ hở của chưởng pháp. Chỉ cần ngươi không bắt lấy sơ hở đó, kiếm khí của ông ta khó mà dùng.”
“Không cần phải vậy.” Hạ Thiên nhẹ nhàng vươn tay, trực tiếp đón lấy chưởng phong lăng lợi của Chấp pháp đại trưởng lão.
Chấp pháp đại trưởng lão cuồng hỉ trong lòng. Tiểu tử này quả nhiên cuồng quá mức. Hắn biết rõ bên trong sơ hở của chưởng pháp là kiếm khí, lại còn dám tranh phong mang, đơn giản chính là tìm cái chết.
“Tiểu nhi cuồng vọng, hôm nay lão phu sẽ báo thù cho Bồng Lai Vương và Vạn Lung Vương, đi chết đi.” Chấp pháp đại trưởng lão không thèm phản ứng Hạ Thiên, chưởng phong thu lại, kiếm khí cuồn cuộn như phi lưu trực hạ hạ tam thiên xích đánh về phía Hạ Thiên.
“Ngươi chết đi thì tốt hơn.” Hạ Thiên gật đầu, giống như rất tán đồng hai chữ “chết đi”, sau đó một quyền đánh vào ngực Chấp pháp đại trưởng lão.
Chấp pháp đại trưởng lão trợn tròn mắt, cảm giác không cách nào chống lại luồng sức mạnh đó. Trong khoảnh khắc nó xuyên qua cơ thể của ông ta, ngũ tạng lục phủ, kỳ kinh bát mạch nổ tung, thất khiếu chảy máu. Ông ta không cam lòng kêu lên: “Không thể nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận