Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2397. Phân công công việc

Sở Dao nghe vậy càng thêm nghi ngờ, không hiểu hỏi: “Là sao?”
“Ý là tạm thời không có bất kỳ nguy hiểm gì.” Nguyệt Thanh Nhã cười trả lời.
Sở Dao ồ một tiếng, cũng không có hỏi lại, chỉ nói với Nguyệt Thanh Nhã và Cơ Nữ Hoàng: “Nguyệt tỷ tỷ, Cơ tỷ tỷ, hôm nay ta đã thu phục được Thiết Đầu Bang, bây giờ thế lực ngầm ở thành Bắc và thành Nam tại Lam Kinh đều dưới sự khống chế ta, tiếp đó nên làm gì?”
Cơ Thanh Ảnh thản nhiên nói: “Cứ tiếp tục phát huy, thành Đông và thành Tây cũng đừng bỏ sót.”
Sở Dao giống như nói đùa một câu: “Cơ tỷ tỷ, nếu như thống nhất thế lực ngầm thì trên danh nghĩa có phải ta sẽ tranh vị trí Nữ Hoàng với ngươi không.”
“Nếu ngươi có bản lĩnh đó thì cứ thử xem.” Cơ Thanh Ảnh vẫn không tỏ vẻ gì, thản nhiên đáp lại.
“Ai nha, chỉ đùa một chút thôi.” Sở Dao tiến lên ôm lấy Cơ Thanh Ảnh, thè lưỡi, “Cơ tỷ tỷ, ngươi sẽ không tức giận chứ.”
Cơ Thanh Ảnh vẻ mặt lạnh nhạt: “Yên tâm, ta không tức giận, loại chuyện nhỏ này ta sẽ không để ở trong lòng.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Dao kỳ thật vẫn là tâm tính thiếu nữ, mặc kệ là tâm trạng gì thì tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nghe thấy Cơ Thanh Ảnh nói vậy, rất nhanh liền không suy nghĩ thêm vấn đề này nữa, lại hỏi một chuyện khác: “Địa cầu có tin tức gì hay không, Vũ Cơ tỷ tỷ và Ngọc Mị tỷ tỷ cũng đã đi được một khoảng thời gian rồi.”
Nói xong, ngượng ngùng cúi thấp đầu: “Ta cũng có chút nhớ chồng.”
“Chỉ một chút?” Diệp Mộng Oánh không khỏi hài hước nói: “Ta thấy là rất nhiều thì có.”
Sở Dao trước đó có thể như thiếu nữ bất lương, bây giờ thẹn thùng hơn phân nửa cũng là giả vờ, nghe thấy Diệp Mộng Oánh nói vậy lập tức thẳng thắn: “Được rồi, là rất nhớ chàng ấy, vô cùng nhớ, chàng ấy là chồng ta mà, ta không thể nhớ sao.”
“Đương nhiên có thể nhớ, cũng không có ai ngăn cản ngươi, càng không có người chê cười ngươi.” Nụ cười trên mặt Diệp Mộng Oánh càng tươi hơn.
Sở Dao nhếch miệng, ôm cánh tay liếc nhìn Diệp Mộng Oánh: “Hừ, ta cũng không tin ngươi không nhớ chồng.”
“Nhớ chứ.” Diệp Mộng Oánh gật đầu thừa nhận, “Chỉ là bây giờ chàng ở địa cầu, ngươi nhớ cũng vô dụng.”
“A, ta cũng nhớ đồ đáng ghét kia.” Lời nói của Sở Dao lập tức gợi lên nỗi nhớ của Liễu Mộng, nàng nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, dáng vẻ như đang làm nũng: “Hắn học được Nghịch Thiên Đệ Bát Châm từ lúc nào rồi, làm sao còn không qua đây.”
“Chúng ta đều là tu tiên giả, tuổi thọ gần như mênh mông vô hạn.”
Rất lâu không có nói chuyện, Nguyệt Thanh Nhã nở nụ cười hờ hững, liếc nhìn các nàng chơi đùa ở bên cạnh: “Lúc này mới mấy tháng mà thôi, các ngươi liền nhớ nhung thành hoạ, sau này thì phải làm sao?”
Liễu Mộng chu môi, không hiểu nói: “Về sau chờ đồ đáng ghét kia đến đây, chúng ta có thể ở bên nhau trọn đời tại đảo Thần Tiên, thế nên cũng không cần nhớ nữa.”
“Chưa chắc đâu.” Cơ Thanh Ảnh lắc đầu, trong đầu nàng nhớ tới dáng vẻ thường xuyên gây truyện của Hạ Thiên, “Nếu như hắn tới Tiên Vân đại lục, chắc chắn cũng không an phận, đoán chừng đến lúc đó đảo Thần Tiên ta cũng không chịu nổi, chắc chắn sẽ tới chỗ gây chuyện thị phi.”
“Mới mấy tháng mà thôi, các ngươi cũng đừng quá buông thả chính mình, nên chăm sóc một chút.”
Diệp Mộng Oánh cười giảng hòa, thuận miệng nói: “Nhưng mà tính cách kia của chồng đúng là không thể quá buông thả, cần cho hắn một vài việc để làm.”
Nguyệt Thanh Nhã vừa cười vừa nói: “Yên tâm, Vũ Cơ và Tiểu Ngọc phụ trách giám sát, đốc thúc chồng tu hành, bọn họ sẽ không để hắn buông thả đâu.”
“Phải phải.” Sở Diêu gật đầu, chọn Triệu Vũ Cơ và Dạ Ngọc Mị qua đó, cũng bởi vì tín tưởng hai người các nàng, “Vậy chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn chờ đợi thì tốt.”
Diệp Mộng Oánh liếc nhìn Sở Dao cười nói: “Xem ra ngươi và Liễu Mộng tỷ vẫn là quá rảnh rỗi.”
“Chứ ngươi không rảnh rỗi à.” Sở Dao hỏi ngược lại.
“Bây giờ ta cảm thấy cũng không tệ lắm.” Diệp Mộng Oánh nở nụ cười đắc ý, “Ngoại trừ nhớ chồng thì mỗi ngày ta đều có công tác phải làm, cuộc sống rất là phong phú.”
Sở Dao chưa bao giờ là kẻ cuồng công việc, trước đó kinh doanh Sở môn cũng là bởi vì trong Sở môn thực sự không có người khác, hiện tại kinh doanh Sở môn cũng bởi vì nhiệm vụ mà Nguyệt Thanh Nhã phân phó, bản thân nàng càng muốn chơi, cũng càng nhớ lại khoảng thời gian chơi đùa không lo không sầu ở địa cầu với Hạ Thiên.
Không bao lâu sau, Lãnh Băng Băng trở về.
“Băng Băng tỷ, sao rồi, hỏi được cái gì rồi sao?” Sở Dao nhìn thấy Lãnh Băng Băng đi tới, liền rót cho nàng chén trà nóng, thuận thế hỏi.
Lãnh Băng Băng nhận chén trà, thản nhiên nói: “Người kia không có quan hệ gì với dư nghiệt Vấn Thiên Quân, chỉ là một vương tử mất quốc, muốn mượn thời cơ của An Thiên hội gây chút chuyện mà thôi.”
“Nhưng ta thấy hắn đúng là tu tiên giả, chỉ là tu vi không cao.” Sở Dao có chút tò mò hỏi.
“Trùng hợp có được cơ duyên thôi à.” Lãnh Băng Băng tìm một vị trí rồi chậm rãi ngồi xuống, nói tiếp: “Nhưng từ trong miệng hắn biết được những vương công quý tộc mất nước kia đã âm thầm liên thủ, ẩn nấp ở bốn phía Lam Kinh.”
Cơ Thanh Ảnh nhăn mày lại, không vui nói: “Một đám chuột nhắt, lần này ta sẽ phái binh đi diệt bọn hắn.”
Lãnh Băng Băng có chút lo lắng nói: “Bọn hắn liên hệ chỉ theo một chiều, hơn nữa phân tán lẻ tẻ ở các nơi khác nhau, nếu như không thể nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng.”
“Động thì động.” Cơ Thanh Ảnh dù sao cũng là Nữ Hoàng một nước, làm việc tương đối ác liệt, suy tính phương diện và thân phận là cảnh sát hình sự của Lãnh Băng Băng: “Dẫn bọn hắn ra khỏi động, mới có thể một mẻ hốt gọn.”
Nguyệt Thanh Nhã nói: “Thời kỳ này An Tiên hội không cần nhiều người như thế, chuyện này giao cho Tiểu Dao làm đi.”
“Không thành vấn đề, ta chắc chắn sẽ tiêu diệt sạch sẽ đám chuột nhắt này.” Sở Dao vỗ ngực, vẻ mặt tự tin nói.
Mấy người lại tán dọc một số chuyện, một ngày cứ thế trôi qua.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận