Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4058: Ngươi tưởng ta ngốc như ngươi sao?

“A!”
Lão thuyền phu bỗng dưng kêu thảm, há miệng phun ra một ngụm máu, cả người xụi lơ trên mặt đất: “Sao lại thế này?”
“Chiêu thức của ngươi xem ra cũng không có gì thú vị.” Hạ Thiên không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau lão thuyền phu, một châm đâm thẳng vào đỉnh đầu của ông ta: “Ngươi nên đi chết đi.”
Lúc này, từng tầng sóng bạc đột nhiên rơi trở về sông lần nữa. Mi tâm của đôi nam nữ kia và Vũ Ứng Hàn cũng bị đâm ngân châm không biết từ khi nào.
Gương mặt Tô Vô Song vẫn không chút biểu cảm, bởi vì kiến thức của nàng rộng rãi, tâm tính từ đầu đến cuối vẫn rất trầm ổn.
Nhiếp Tiểu Lý hơi có chút bối rối, nhưng cũng không thất thố. Trước đó, nàng làm tiếp viên hàng không, đã từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên khả năng điều chỉnh cũng rất nhanh.
Ngược lại, tu tiên giả tự xưng đến từ Đào Hoa Nguyên Vũ Lệnh Dao lại giống như một đóa hoa kiêu ngạo chưa hề trải qua mưa gió, lúc này có chút thất thần.
“Bên trong oán khí cuồng sôi, ngươi lại có thể hành động một cách tự nhiên?”
Lão thuyền phu trừng mắt quay đầu nhìn Hạ Thiên: “Ta lại không hề phát hiện ra, ngươi đúng là làm ta khó có thể tin.”
“Nếu để cho người ta phát hiện ra, không phải ta sẽ cùng một trình độ với tên ngốc ngươi sao?” Hạ Thiên ngáp một cái, tùy ý nói: “Ta thấy ngươi cũng không có di ngôn gì để lại, ngươi trực tiếp đi chết đi.”
Ai biết được, lão thuyền phu bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, không khỏi đắc ý nói: “Ha ha, ngươi không giết chết được ta đâu.”
“Ừm, ngươi nói rất đúng.” Hạ Thiên gật đầu: “Rất nhiều tên ngốc bị ta xử lý đều sẽ nói một câu như vậy.”
Lão thuyền phu lạnh lùng nói: “Ta chỉ là ma chủng do ngàn vạn sát khí oán linh trong con sông này ngưng kết ra, cơ thể này cũng chỉ mượn tạm mà thôi. Ngươi cùng lắm cũng chỉ hủy đi một vật chứa của ta mà thôi.”
Tiếp theo, lão ta tiến hành cảnh cáo: “Nếu không có vật chứa ước thúc, ta trở về trạng thái ma chủng, đến lúc đó ta có thể dời sông lấp biển, các ngươi chắc chắn sẽ theo gót mấy người kia, trở thành thi cốt không hồn trong con sông này mà thôi.”
“Thật sao?” Hạ Thiên cười hì hì, chậm rãi vê động ngân châm.
Ban đầu, ngân châm đâm vào đỉnh đầu khoảng nửa tấc, bây giờ đổi hướng đâm thẳng vào đại não.
Nhất thời, gương mặt lão thuyền phu xuất hiện biểu cảm không thể khống chế.
“Cái này… chuyện gì xảy ra vậy?” Mặt của lão thuyền phu bắt đầu vặn vẹo, bỗng dưng quát hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Hạ Thiên nhìn thấy tình huống này, có chút trào phúng: “Vừa rồi không phải ngươi rất bình tĩnh sao?” “Khoan đã!” Lão chèo thuyền hơi biến sắc, vội gọi lại Hạ Thiên, tâm bình khí hòa nói: “Thật ra ta có một ý định không tồi. Ta cần cơ thể của ngươi, ngươi khẳng định muốn sức mạnh cường đại hơn, chi bằng chúng ta dùng chung cơ thể, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi tưởng ta ngốc như ngươi sao?”
Tô Vô Song cũng cảm thấy buồn cười: “Ngươi cảm thấy người ta sẽ tin lời ngươi nói à? Ngươi không muốn bỏ công sức nhưng lại muốn chiếm dụng cơ thể của Hạ Thiên, có khả năng sao?”
“Cũng đúng.”
Lão thuyền phu nghiêm túc nói: “Để biểu đạt thành ý, ta có thể tặng các ngươi một nửa sức mạnh của mình, như thế nào?”
“Một nửa sức mạnh?”
Tô Vô Song cười lạnh: “Chỉ sợ nó có tác dụng ngược thì có. Ai có thể chịu được sát khí oán linh bên trong con sông này chứ? Cho dù có, thế thì có lợi ích gì?” “Thật ra, các ngươi không cần nghĩ khoa trương như vậy.” Lão thuyền phu mỉm cười giải thích: “Nhìn thì sóng cả cuồn cuộn, thật ra người có thể chân chính sử dụng sát khí, vạn người không được một. Các ngươi đều là tu tiên giả, tất nhiên có pháp môn điều tức ngưng khí. Tiêu hóa chút oán khí đó hoàn toàn không đáng kể.”
“Miễn đi.” Tô Vô Song từ chối.
Lão thuyền phu hơi tức giận: “Vậy các ngươi muốn như thế nào?”
“Giết ngươi chứ sao?” Hạ Thiên đáp: “Giết ta? Đúng là buồn cười.” Lần này, lão thuyền phu hoàn toàn bị chọc giận, khinh thường nói: “Ngươi thật sự cho rằng chỉ một cây ngân châm thì có thể làm gì được ta? Ta là ma chủng vạn năm, cho dù ngươi hủy vật chứa của ta, ta trở về con sông, tùy thời có thể nhấc lên ma lãng cuồn cuộn, diệt sát toàn bộ các ngươi…A!”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Thiên đã dùng lực, ấn toàn bộ ngân châm vào trong đầu lão thuyền phu.
“A…”
Lão thuyền phu kêu thảm một tiếng, toàn bộ cơ thể nổi lên vô số vết rách, giống như có thứ gì đó không thể khống chế dũng mãnh tiến ra.
“Ngươi về lại sông đi.” Tô Vô Song đá một cước, đạp lão thuyền phu rớt xuống sông.
Lão thuyền phu dùng hết khí lực cuối cùng chửi mắng: “Các ngươi chờ đó cho ta. Ta chắc chắn sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh, trở thành oán linh trong sông, vĩnh thế không được siêu thoát.”
Bành.
Lão thuyền phu rơi xuống sông, cơ thể nổ tung, vô số khí lưu màu trắng cuồn cuộn, nhưng rất nhanh tiêu tán không thấy đâu.
Tuy nhiên, nước sông không nhấc lên triều dâng giống như lão thuyền phu khoác lác vừa nãy, mà là sóng êm gió lặng, hoàn toàn không có việc gì.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn một hồi, có chút do dự hỏi: “Không sao chứ?”
“Ừm, không sao.” Tô Vô Song gật đầu.
Nhiếp Tiểu Lý lại hỏi: “Vậy vừa nãy ông ta nói…”
“Tất cả đều chỉ là khoác lác chứ sao.” Hạ Thiên cười hì hì, quay lại bên cạnh Nhiếp Tiểu Lý, ôm lấy cái eo nhỏ của nàng: “Nếu ông ta lợi hại như thế, làm gì có chuyện bị vây ở chỗ này lâu như vậy?”
“Không sai.” Tô Vô Song giải thích: “Ông ta phải mượn cơ thể của một người mới có thể đánh ra sức mạnh. Vả lại sức mạnh yếu ớt như vậy, nói rõ ông ta chỉ làm dáng mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận