Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2312. Dư Diệu Diệu

"Lát nữa vào nhà, chàng cứ giữ yên lặng là được rồi, cứ để ta nói chuyện, biết không?" Đứng trước một căn biệt thự theo phong cách Châu u cận đại, A Cửu không nhịn được dặn dò Hạ Thiên mấy việc cần chú ý: “Còn có, dù thế nào cũng không được tùy tiện đánh người."
"Cửu nha đầu, ta chưa bao giờ tùy tiện đánh người." Hạ Thiên vô tội nói: “Cũng do những tên ngu ngốc kia muốn ăn đòn, ta vì muốn thỏa mãn nguyện vọng được ăn đòn của bọn họ mới đánh bọn họ thôi."
A Cửu im lặng, mặc cho người này nói hươu nói vượn: “Bây giờ ta đi thăm một người bạn tốt của ta, tóm lại chàng đừng làm loạn, cũng đừng tùy tiện ra tay, không đồng ý thì chàng trở về đi, ta đi một mình được rồi."
"Ta biết rồi." Hạ Thiên gật đầu, bày ra bộ dạng rất nghe lời. A Cửu nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Thiên chằm chằm một lúc lâu, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt trước: “Diệu Diệu, ta đã tới cửa nhà ngươi rồi."
"A, Cửu Nhi, ngươi đến nhanh như vậy, các ngươi chờ chút ta đang tắm." Trong điện thoại di động vang lên một giọng nói hưng phấn,"Để ta bảo quản gia mở cửa cho ngươi."
A Cửu cười nói: “Được." Lúc này, Hạ Thiên bỗng nhiên cổ quái nhướng mày. A Cửu nhạy cảm nhận ra ngay, quay đầu nhìn hắn một cái: “Sao vậy?"
"Không có gì." Hạ Thiên thuận miệng đáp. A Cửu cũng không nghĩ sâu xa, nhưng đợi vài phút, vẫn không thấy ai ra mở cửa, không khỏi có chút kỳ quái, lại gọi điện cho bạn tốt lần nữa, nhưng cũng không người nào bắt máy.
Nghĩ rằng có thể đối phương đang tắm, không tiện nghe điện thoại, nên lại bấm chuông cửa lần nữa.
Trong chuông cửa điện tử vang lên một giọng nói hơi lạnh lùng: “Đây là Dư phủ, ai đó?"
"Ta tên là A Cửu, là bạn của Dư tiểu thư, xin được gặp cô ấy......" A Cửu nghe giọng nói này không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn giải thích rõ lý do, kết quả không đợi nàng nói xong, người bên kia đã trực tiếp dập máy.
"Chuyện gì thế này?" A Cửu cảm thấy kỳ lạ, cho nên lại nhấn chuông lần nữa.
"Đừng nhấn nữa, cút mau, nếu không ta cho bảo vệ đánh các ngươi." Giọng nói lạnh lùng phát ra từ chuông cửa kia vang lên lần nữa, thái độ càng thêm ác liệt.
Hạ Thiên hơi khó chịu nói: “Sao lại nói chuyện như vậy với Cửu nha đầu, có tin ta đánh ngươi không."
Giọng nói lạnh lùng kia trả lời: “Hừ! Ngươi có thể thử xem!"
"Ta thật sự được Diệu Diệu tiểu thư mời nên mới đến đây, không tin, ngươi có thể hỏi nàng ấy." A Cửu ném cho Hạ Thiên một ánh mắt, để hắn bớt xen mồm, tiếp tục giải thích.
"Ở đây không có Dư tiểu thư nào cả, cũng không có ai tên là Diệu Diệu, các ngươi tìm lộn chỗ rồi." Giọng nói lạnh lùng kia rất là bất mãn mắng: “Mau mau biến đi, nếu không ta thật sự không khách khí với các ngươi nữa."
Nói xong, một lần nữa thô lỗ dập máy.
A Cửu thậm chí có chút hoài nghi, chẳng lẽ mình tìm lộn chỗ thật, nhưng nhìn nhìn số nhà trước cổng, đâu có tìm lộn địa chỉ.
"Cửu Nhi, sao ngươi còn chưa đi vào." Cũng may điện thoại A Cửu kịp thời vang lên, quả nhiên là điện thoại Dư Diệu Diệu gọi tới. A Cửu thành thật trả lời: “Ta ở ngoài cổng nhà ngươi chờ nãy giờ gần mười lăm phút rồi, cũng không có ai ra mở cửa. Từ trong chuông cửa, có người gọi ra nói không có ai tên Diệu Diệu."
"Hả?" Dư Diệu Diệu sửng sốt vài giây đồng hồ, nói tiếp: “Ta đoán được có chuyện gì xảy ra rồi, ngươi chờ một chút, ta tự đi ra ngoài đón ngươi."
A Cửu nói: “Được." Lại qua hai phút, quả nhiên thấy một bóng dáng cao gầy từ trong biệt thự đi ra, xuyên qua đình viện khá rộng rãi, đi tới trước cổng chính.
"Cửu Nhi, ngươi lại có thể tới đây, ta chờ ngươi rất lâu rồi." Người đến là một phụ nữ trẻ không tới ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo thun màu da cam, phía dưới là quần cao bồi có những vết mài giả cũ, nhìn qua vừa tươi mát vừa quyến rũ, chỉ tiếc là trước ngực phẳng lì.
A Cửu tiến lên ôm lấy cô gái kia: “Nói cái gì đó, ta ở bên ngoài chờ thật lâu, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không có gì, không nói chuyện này nữa, đi vào trước rồi nói sau." Ánh mắt Dư Diệu Diệu lóe lên, nhưng ngay sau đó lại chuyển đề tài, tiếp theo ánh mắt liếc về phía Hạ Thiên, không khỏi hỏi: “Hắn là?"
A Cửu cũng không biết giới thiệu thế nào cho tốt: “Hắn là... của ta."
"Là chồng của Cửu nha đầu." Hạ Thiên nói chuyện cũng gọn gàng dứt khoát: “Ta tên là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất."
"Ồ." Ánh mắt Dư Diệu Diệu đột nhiên trở nên mập mờ, trêu chọc A Cửu: “Ngươi còn nói cả đời này ngươi cũng không tìm đàn ông, không nghĩ tới...... tìm được một anh chàng dễ thương như vậy."
Ở trong mắt Dư Diệu Diệu, vẻ ngoài của Hạ Thiên chỉ có thể coi là bình thường, nhưng đã là người đàn ông của bạn tốt, tự nhiên phải khách khí một phen.
"Ngươi nói sai rồi." Hạ Thiên nghiêm trang cải chính: “Ta không phải là anh chàng dễ thương, mà là anh chàng đẹp trai, là người đẹp trai nhất thế giới."
Dư Diệu Diệu bị sự tự tin của Hạ Thiên làm cho choáng váng, không khỏi cười nói: “Bạn trai của ngươi thật là...... thú vị, cùng vào đi."
"Đừng quên mới vừa rồi chàng đã đồng ý với ta cái gì." A Cửu quăng cho Hạ Thiên một ánh mắt, nhẹ giọng nhắc nhở. Hạ Thiên không nói gì nữa, ngoại hình Dư Diệu Diệu này cũng không hợp gu hắn, nên hắn cũng chẳng có hứng nói chuyện.
Vừa hay, Dư Diệu Diệu cũng nghĩ như vậy. Một nhóm ba người, xuyên qua núi giả, đài phun nước trong sân mau chóng đi tới trước cửa biệt thự, mới vừa đẩy cửa đi vào, đã chạm mặt một người đàn ông râu tóc bù xù, một tràng mắng mỏ đầy tức giận liền đổ ập xuống: "Chó mèo gì cũng tha vào nhà vậy hả, lập tức đuổi ra cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận