Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3562: Vô địch là thực lực, không phải nói khoác

“Cái này, cái này…”
Lão đạo sĩ lôi thôi bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh, chỉ vào Lực Ma đã bị nổ thành cặn bã, hỏi Hạ Thiên: “Hắn ta, hắn ta…”
“Nói mà cũng không nói được sao?” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi cũng bị cảnh tượng như vậy hù dọa…”
“Cũng không phải là bị hù dọa, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút khó tin.” Lão đạo sĩ lôi thôi lấy lại tinh thần, cười nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn cũng chưa từng học qua thần công gì, tại sao ngươi lại có uy lực lớn đến như vậy?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có liên quan gì đến ngươi.”
“Ừm, hẳn không có.” Lão đạo sĩ lắc đầu, lập tức nói: “Tuy nhiên, ngươi thật sự là đồ đệ của Trương Minh Đà sao? Nhìn không giống chút nào.”
“Giống hay không không liên quan đến ngươi.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Nếu ngươi không phải người thân của vợ tiếp viên hàng không, ta cũng lười cứu ngươi.”
Lão đạo sĩ mỉm cười: “Tiểu Lý là một đứa bé tốt, hy vọng ngươi có thể đối tốt với nó.”
“Điều này còn cần ngươi nói sao?” Hạ Thiên trừng mắt nhìn lão đạo sĩ: “Nếu ngươi đã được cứu, ngươi mau xuống núi, đừng để vợ tiếp viên hàng không lo lắng. Ta không muốn cứu ngươi lần thứ hai.”
Lão đạo sĩ gật đầu: “Được, để ta xuống núi. Thật ra lão đạo muốn tìm Trương Minh Đà trò chuyện một chút, cũng không biết phương thức liên lạc với ông ấy như thế nào.”
“Đại sư phụ của ta đang ở dưới chân núi Chung Nam Sơn, ngươi muốn tìm ông ấy thì đến đó mà tìm.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Chung Nam Sơn là chỗ tốt, cách nơi này không xa.” Lão đạo sĩ cười khẽ: “Chia tay nhau bốn mươi năm trước, đến nay chưa gặp, ta cũng có chút nhớ ông ấy.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi thôi đi, đại sư phụ ta có vợ rồi, không thích nam nhân đâu.”
“Tên nhóc ngươi nói chuyện không biết bịt miệng.” Lão đạo sĩ lắc đầu, đột nhiên cảnh giác nhìn chung quanh.
Tiếp theo, ông tàn nhẫn bẻ gãy đầu ngón tay trái của mình, lấy ra một vật như hạt gạo từ xương ngón tay đưa cho Hạ Thiên.
“Cái này cho ngươi, ngươi hẳn sẽ dùng đến.” Lão đạo sĩ gắn ngón tay lại: “Nam đó, ta và Trương Minh Đà đã trộm được thứ này từ dưới đáy Hoàng Sơn.”
Hạ Thiên không nhận, chỉ hỏi một câu: “Là vật gì thế?”
“Ta cũng không biết, dù sao nó cũng rất quan trọng.” Lão đạo sĩ cười ha hả: “Đương nhiên Trương Minh Đà muốn ta cũng không cho.”
“Vậy ngươi đưa ta làm gì?” Hạ Thiên bĩu môi.
Lão đạo sĩ lắc đầu, làm ra vẻ cao thâm: “Ta cũng không biết, chỉ là trong đầu ta vẫn luôn có một giọng nói nói với ta thứ này nên cho ngươi.”
“Không hứng thú.” Hạ Thiên trực tiếp từ chối.
“Ngươi thật sự không có hứng thú?” Lão đạo sĩ kinh ngạc: “Thứ này có khi sẽ có tác dụng đối với ngươi, hơn nữa còn có thể giải khai một số nghi hoặc trong lòng ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú, ngươi muốn cho ai thì cho.”
“Lão đạo chỉ muốn cho ngươi.” Lão đạo sĩ quăng về phía Hạ Thiên: “Ngươi lấy thì lấy, không lấy thì ném đi.”
Chỉ là, vật kia còn chưa rơi vào tay Hạ Thiên, một bóng người lướt qua, vớt được vật kia vào tay.
“Ha ha, nếu các ngươi không muốn, vậy thì tiện nghi cho bổn tọa thôi.” Nam nhân mặc kim y xuất hiện, đắc ý cười nói.
Sắc mặt lão đạo sĩ trắng nhợt, bóp cổ tay không thôi. Ông ta đã quá chủ quan, lại lấy đồ của mình ra ở đây.
“Thứ này quả nhiên nằm trong tay ngươi.” Nam nhân mặc kim y nhìn vật trong tay, lập tức giận dữ, chỉ vào lão đạo sĩ quát lớn: “Vừa rồi ngươi còn chống chế đủ kiểu, bây giờ thì thế nào đây?”
Lão đạo sĩ cố giả bộ bình tĩnh: “Đây chỉ là quà gặp mặt ta tặng cho cháu rể của mình, ngươi cũng muốn đoạt à?”
“Đánh rắm!” Nam nhân mặc kim y trừng mắt với lão đạo sĩ: “Nhiếp Vân Mộng, ngươi đúng là vịt chết còn mạnh miệng. Chuyện cho đến bây giờ, ngươi còn cố làm trò cười. Ngươi thật sự cho rằng cái gì bổn tọa cũng không biết?”
“Nếu ngươi đã biết, vậy còn hỏi lão đạo để làm gì?” Lão đạo sĩ hiển nhiên hạ quyết tâm giả ngu đến cùng.
Nam nhân mặc kim y đầu tiên là tức giận, sau đó mỉm cười giễu cợt: “Không sao, dù sao vật cũng đã ở trong tay bổn tọa. Tuy nhiên, để tránh tin tức lọt ra ngoài, hai người các ngươi không thể sống.”
“Buồn cười!” Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi cảm thấy một thủ hạ bại tướng như ngươi nói những lời này với ta thích hợp sao?”
“Hừ, đúng là không biết mùi vị.” Nam nhân mặc kim y hừ lạnh một tiếng: “Bổn tọa lười lãng phí thời gian và tinh lực cho những chuyện vô vị. Ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân mà thôi, đánh thắng mấy tên phế vật, nghe vài câu nói khoác thì cho rằng mình vô địch thiên hạ.”
Hạ Thiên thành thật nói: “Vô địch là thực lực được thể hiện ra bên ngoài, chứ không phải nói khoác. Loại ngớ ngẩn không có thực lực như ngươi sẽ không hiểu đâu.”
“Bổn tọa không có thời gian nói nhảm với ngươi. Ta còn phải đi luyện hóa linh mạch và phân tích vật này.” Nam nhân mặc kim y khinh bỉ lắc đầu, sau đó gọi một tiếng: “Tình Ma, Tâm Ma, tất cả ra đây, thay bổn tọa chào hỏi bọn họ.”
Nói xong, ông ta mang theo vật kia lách mình rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận