Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3613: Không muốn sống, vậy thì đừng sống

“Khoan đã.” Lam Y Nhân chợt nhớ đến một chi tiết, chợt phát hiện một sơ hở: “Ba mươi năm trước? Thế vị Chu công tử này bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Chu đáp: “Tuần này là đại thọ sáu mươi của ông ta.”
“Sau mươi tuổi mà còn là công tử?” Lam Y Nhân có cảm giác giống như đang nghe một câu chuyện cười.
Tiểu Chu mỉm cười nói: “Lam tổng, ngươi không biết rồi, trong ngành giải trí, bốn mươi tuổi là hài tử, sáu mươi tuổi là công tử, chẳng có gì phải hoài nghi cả.”
“Được rồi.” Lam Y Nhân bất đắc dĩ tiếp nhận lời giải thích này.
“Lam tổng, có mấy lời không biết ta có nên nói hay không.” Lúc này, Tiểu Chu đột nhiên do dự, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại không dám nói: “Thật ra… được rồi, cũng không có việc gì.”
“Tiểu Chu, ngươi có gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải giấu diếm.” Lam Y Nhân mỉm cười, giọng điệu thân thiết: “Chúng ta ngoại trừ là quan hệ cấp trên cấp dưới, giao tình cũng không tệ lắm, ngươi nói có đúng không?”
Tiểu Chu là trợ lý Tổng giám đốc, do nàng một đường cất nhắc, thành ra hai người khá thân thiết, cũng trung thành tuyệt đối đối với nàng.
Nhân viên công tác phái đến Thiên Hải làm việc, đa số làm chưa đến ba tháng đã từ chức, chỉ có Tiểu Chu là vẫn còn kiên trì đến giờ.
“Ừm, vậy thì ta nói.” Tiểu Chu đấu tranh tư tưởng mấy giây, sau đó nói: “Trải qua khoảng thời gian điều tra, thủ phạm cản trở công ty phát triển ở thành phố Thiên Hải rất có thể là vị Chu công tử này.”
Lam Y Nhân nghe xong, lập tức tập trung tinh thần: “Ngươi khẳng định?”
“Không khẳng định lắm.” Tiểu Chu có chút do dự, nói ra một thông tin khác mà nàng điều tra được: “Những nhân viên từ chức bên trong ty mình đều đến tập đoàn Dã Độ nhậm chức, bao gồm cả ta, cũng đã nhận được lời mời của bọn họ.”
“Được, ta đã biết.” Lam Y Nhân cũng không nôn nóng, vô cùng trầm ổn nói: “Còn khoảng nửa tiếng nửa ta sẽ đến khách sạn. Đến lúc đó chúng ta sẽ trò chuyện kỹ hơn.”
Tiểu Chu khéo léo trả lời: “Vâng.”
Lam Y Nhân cúp điện thoại, không khỏi nhéo mi tâm. Nàng cảm thấy lần này đến Thiên Hải, khả năng sẽ có trận cần phải đánh.
Quan trọng là, bây giờ nàng vẫn còn chưa biết gì về vị Chu công tử kia.
Cái gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Xem ra, phải nghĩ cách điều tra nội tình của Chu công tử. Bằng không, công việc sẽ không tiện triển khai.
Lam Y Nhân không khỏi suy nghĩ chuyện vừa rồi ở sân bay. Vị Chu công tử kia dường như biết rất rõ nội tình của nàng. Điều này hoàn toàn không ổn.
Dù sao, nàng cũng phải đến thành phố Thiên Hải một chuyến. Ngoại trừ Tô Bối Bối và Tiểu Chu, cũng không có mấy ai biết cao tầng trong công ty.
Người này lại phái người đến sân bay, chỉ sợ trong đó chưa chắc là có ý thị uy.
Lam Y Nhân chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Tài xế kia ngẩn ra: “A, thưa đến khách sạn.”
“Ngươi cho rằng ta chưa từng đến thành phố Thiên Hải hay là cảm thấy ngươi so với hướng dẫn còn chính xác hơn?” Lam Y Nhân lạnh nhạt hỏi.
“A, là như vầy.” Vị tài xế mỉm cười xấu hổ, lập tức giải thích: “Hướng dẫn không sai, nhưng đầu đường có tu sửa vào sáng nay, vẫn còn chưa hoàn thành. Ta đang đi đường tắt.”
Lam Y Nhân mỉm cười xán lạn: “Lần đầu tiên ta nghe nói, không giống như đi đường tắt.”
“Vị tiểu thư này, ngươi cứ nghe ta đi, không sai đâu. Ta không có hại ngươi.” Tài xế kia thấy nói không thông, không khỏi có chút bối rối: “Ta lái xe ở thành phố Thiên Hải đã hơn ba mươi năm, sẽ không sai đâu. Ngươi cứ yên tâm ngồi đi, nửa tiếng sau tuyệt đối đến nơi.”
“Lời này ngược lại không sai, nhưng nhất định sẽ không đến được nơi cần đến.” Lam Y Nhân cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy một cái lược chải đầu, mở một đầu ra, đặt vào cổ họng lái xe: “Dừng xe.”
Tài xế liếc nhìn răng lược, mặc dù sắc nhọn nhưng một chút lực sát thương cũng không có, cười lạnh: “Lam tiểu thư, ngươi dùng cái khác đi… A!”
Lam Y Nhân nhẹ kéo cái lược một cái, tạo thành một vết rách ở da: “Nếu tiến vào nửa tấc nữa chính là động mạch. Ngươi có muốn thử một chút không?”
“A!” Tài xế kêu một tiếng đau đớn, hiển nhiên đang sợ. Hắn ta ngừng xe lại, hai tay giơ lên: “Lam tiểu thư, tha mạng, tha mạng.”
“Ai bảo ngươi làm như vậy?” Lam Y Nhân thản nhiên hỏi.
Tài xế có chút do dự: “Cái này…”
Bốp.
Lam Y Nhân rút cái lược ra, chọn một nơi khác đâm vào: “Không nói, cẩn thận ta đâm một trăm cái lỗ trên cổ của ngươi đấy.”
“Ta, ta nói, là Thiết Xa Đầu.” Tài xế kia vội vàng khai: “Hắn ta bảo ta làm như vậy. Nếu không làm, chén cơm của ta sẽ bị mất.”
“Thiết Xa Đầu?” Lam Y Nhân khó hiểu: “Là cái thứ đồ chơi gì thế?”
Tài xế kia đáp: “Hắn ta là người điều xe, đường gần đây đều do hắn ta quyết định. Mặc kệ là taxi, Didi hay là cái gì khác, tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của hắn ta. Nếu không, ngày hôm sau xe sẽ bị nện nát.”
“Thì ra chỉ là một tên đầu lĩnh lưu manh mà thôi.” Lam Y Nhân khinh thường nói.
Lúc này, một chiếc Hummer chạy đến từ phía đối diện, đụng ầm một cái vào sườn xe. Sau đó, một nam nhân mặc áo da, đeo kính râm từ trong xe bước xuống.
“Lão tử là Thiết Xa Đầu đấy, chẳng phải là thứ đồ chơi gì mà là lão đại một phương.” Nam nhân kính râm đánh giá Lam Y Nhân từ trên xuống dưới, chậc chậc vài tiếng: “Quả nhiên là mỹ nhân khó gặp, khó trách Chu công tử lại nhớ thương. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ chọn ngươi, sống ít hơn hai mươi năm cũng được.”
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Nếu không muốn sống, vậy thì đừng sống nữa.”
Nam nhân kính râm khinh thường hừ một tiếng đưa tay muốn bắt Lam Y Nhân đi: “Mẹ kiếp, tiểu nương môn, khẩu khí không nhỏ nhỉ. Ngươi tưởng ta… A!”
Chỉ là còn chưa chạm vào áo Lam Y Nhân, cả người hắn ta đã như quả đạn bay thẳng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận