Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2601: Ngươi bị sa thải

Mặc dù sự việc đã qua, nhưng sóng gió nó mang đến lại không vì vậy mà đừng lại.
Đặc biệt sau khi Tô Bối Bối biết chuyện đó đã lập tức tiến hành chấn chỉnh toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới, kết quả thật sự phát hiện có không ít người âm dương, có vài người là gián điệp do công ty khác phái tới, còn có đám người ẩn núp không rõ mục đích.
Lúc này, Tô Bối Bối đang ở trong phòng làm việc tiếp tục tra cứu tư liệu của đám giám đốc, vừa xem vừa liên tục cau mày.
Bỗng dưng ngoài người vang lên âm thanh huyên náo ầm ĩ.
“Trịnh phó tổng, ngươi không thể vào.” Trợ lý tiểu muội cố gắng ngăn cản người kia, “Tô tổng đang…”
Sau đó cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị người thô lỗ mở ra, chỉ thấy một người mặc tây trang tức giận xông vào, giơ tay đập một phát vào bàn làm việc của Tô Bối Bối, gào thét nói: “Tô Bối Bối, ngươi có ý gì.”
“Không sao đâu, ngươi ra ngoài đi.” Tô Bối Bối từ tốn nói với trợ lý tiểu muội.
Trợ lý tiểu muội vẻ mặt hối lỗi xin phép đi ra.
“Thì ra là Trịnh phó tổng, ngươi có việc gì sao.” Lúc này Tô Bối Bối mới giương mắt nhìn người tới, vẻ mặt không đổi hỏi.
Nam nhân mặc tây trang chậm rãi điều chỉnh hơi thở, có điều vẻ mặt vẫn cau có như cũ, hắn nói với Tô Bối Bối: “Tô tổng, ngươi cần gì phải giả vờ với ta, vừa nãy ngươi sa thải hơn ba mươi giám đốc điều hành, hơn hai trăm công nhân, đúng hay không?”
“Đúng, có vấn đề gì sao?” Tô Bối Bối thản nhiên đáp.
“Có vấn đề gì? Lẽ nào đây còn không phải vấn đề lớn hả?” Nam nhân tây trang sắp bùng nổ rồi, “Ngươi chưa nói gì đã thẳng tay sa thải nhiều giám đốc và công nhân như vậy, công việc của ta còn chưa mở rộng, công ty phải chịu bao nhiêu tổn thất ngươi có biết không?”
Tô Bối Bối hờ hững nói: “Ta chỉ biết nếu như tiếp tục giữ bọn họ lại, thì công ty mới thực sự phải chịu tổn thất to lớn.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nam nhân tây trang tức giận hỏi lại.
“Tự xem đi.” Tô Bối Bối tiện tay chọn mấy phần tài liệu, ném đến trước mặt nam nhân kia, “Hơn ma mươi giám đốc điều hành ta sa thải toàn bộ đều là gián điệp do công ty khác phái tới, trong đó có hai mươi người là do ngươi dẫn tới, lại có tám cái tên là ngươi đề xuất, hơn mười người còn lại cũng có quan hệ với ngươi dù ít dù nhiều.”
Đúng lúc này, Tô Bối Bối hừ lạnh nói, “Trịnh Hữu Công, ta còn muốn hỏi ngươi một chút, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Đống tài liệu này của ngươi tuyệt đối là giả!” Trịnh Hữu Công tùy tiện lật mấy cái, sau đó vứt xấp tài liệu sang một bên, “Mấy người đó đều là lão nhân sát cánh cùng công ty mười mấy năm, sao có thể là gián điệp của công ty khác được, ta thấy ngươi đang cố ý nhắm vào ta thì có.”
Tô Bối Bối lười lãng phí thời gian với người trước mặt, quyết đoán nói: “Ở công ty ngần ấy năm còn làm ra được loại chuyện ngồi trong bát thò ra ngoài, cho nên càng không thể tha thứ.”
“Ta không báo cảnh sát bắt những người này đã là tận tình tận nghĩa rồi.”
“Ngươi đang liều mạng cá chết lưới rách phải không?” Gân xanh trên mặt Trịnh Hữu Công giật giật, phẫn nộ nói với Tô Bối Bối: “Có phải ngay cả ta ngươi cũng muốn sa thải chứ gì, ta không ngại nói cho ngươi biết, năm đó ta là người do đích thân tổng giám đốc Kiều Tiểu Kiều và tổng giám đốc Diệp Mộng Oánh mời tới, ngươi thử động đến một sợi tóc của ta xem.”
Tô Bối Bối gật đầu, vô cùng trịnh trọng nói: “Năm đó đúng là ngươi có giá này, Tiểu Kiều tỷ và chị họ mời ngươi qua đây cũng là nước đi tốt.”
“Nhưng ngươi không nên vào lúc họ rời đi mà cấu kết với người bên ngoài, làm ra hành động gây tổn hại lợi ích tới tập đoàn.”
“Ngươi bớt nói thế đi.” Trong lòng Trịnh Hữu Công sinh ra một cỗ xấu hổ không thể che giấu, “Lúc ta liều sống liều chết vì công ty ngươi còn đang đi học đấy, vậy mà giờ đây còn dám giáo huấn ta.”
“Hiện tại là là tổng giám đốc, chị họ giao lại công ty cho ta, tất nhiên ta phải vì công ty xử lý hết lũ sâu bọ đó, không có rảnh bàn về vấn đề tình cảm.”
Tô Bối Bối không bị ảnh hưởng, vẻ mặt từ đầu cuối đều là sự bình tĩnh: “Công lao, khổ lao của ngươi đều được chuyển vào tiền lương và tiền thưởng của ngươi, trước giờ công ty đều không bạc đãi ngươi, cho nên không cần phải nói mấy lời thừa thãi đó đâu.”
“Vậy ngươi thử sa thải ta xem!” Trịnh Hữu Công nhìn hằn học Tô Bối Bối, “Có tin chỉ cần một hiệu lệnh của ta, hơn một nửa giám đốc điều hành đều sẽ rời đi theo ta, đến lúc đó để ta xem ngươi làm sao tiếp tục kinh doanh!”
“Ngươi nói sai rồi.” Tô Bối Bối cười nói: “Nếu như ngươi rời đi, sẽ không có bất kỳ ai đi theo ngươi.”
“Nếu không tin thì ngươi có thể thử.”
Trịnh Hữu Công gào thét: “Tô Bối Bối, ngươi dựa vào cái gì mà đối đãi với nguyên lão công thần của công ty như thế, ta thấy ngươi mới là kẻ nhân lúc Diệp tổng và Kiều tổng không ở đây tranh giành quyền hành đấy, ngươi đừng có mà mơ tưởng hão huyền, công ty không phải của riêng mình ngươi, càng không phải do ngươi mở, ta sẽ yêu cầu triệu tập hội đồng quản trị, bãi bỏ vị trị tổng giám đốc của ngươi.”
Tô Bối Bối còn chưa nói gì thì một âm thanh lười biếng vang lên: “Không cần triệu tập hội đồng quản trị gì đó, nếu ngươi đã bị sa thải thì nhanh cút đi, đừng để ta ném ngươi ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận