Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2333. Chất vấn

"Không quen biết." Hạ Thiên bĩu môi, có chút không ưa bộ dáng ‘cố làm ra vẻ’ của tên đần này, "Ta cũng không có hứng thú chỉ giáo ngươi, bởi vì ngươi không xứng."
Ngô Bạch Đinh cười ha ha, con mắt khẽ liếc Hạ Thiên một cái, cao giọng nói: "Ngươi sẽ biết, hơn nữa kể từ hôm nay trở đi, ngươi còn sẽ nhớ kỹ tên của ta."
"Ta xưa giờ sẽ không nhớ tên của đồ đần." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Vả lại, ngươi tìm bọn ta tới đây là có chuyện gì, nếu không nói, thì ta muốn cùng Cửu nha đầu trở về phòng để đi ngủ."
"Không vội, đêm dài đằng đẵng, các ngươi có cả đống thời gian ngủ, hoặc là làm những thứ khác." Ngô Bạch Đinh tiếp tục dựa lưng xuôi theo bể bơi, ngửa người ra sau, cười nói: "Tìm các ngươi lại đây, đương nhiên là bởi vì có người tố cáo các ngươi, với tư cách là lão bản của cửa hiệu Trường Sinh Đế Quân, đương nhiên phải điều tra đôi chút."
A Cửu không hề bị lay động, thản nhiên nói: "Không cần điều tra, những gì mà bọn họ báo cáo đều là sự thật."
"Thẳng thắng như vậy sao?" Ngô Bạch Đinh lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, "Xem ra Cửu cô nương thật sự không muốn xã giao với ta."
"Không có ai muốn xã giao với đồ đần cả." Hạ Thiên bĩu môi, "Cửu nha đầu, chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian với đồ đần này.”
Ngô Bạch Đinh không ngờ rằng Hạ Thiên và A Cửu thật sự nói đi là đi, nửa điểm chần chừ cũng không có, lập tức có chút tức giận, khẽ quát: “Hai vị có chút tự cao tự đại rồi đó? Hiện tại các ngươi đang ở trên thuyền của ta."
"Vậy thì sao chứ?" A Cửu hỏi ngược lại, nói, "Ngươi tính bắt chúng ta như thế nào, ném bọn ta ra khỏi thuyền à?"
Ngô Bạch Đinh nhìn chằm chằm A Cửu và Hạ Thiên một lúc lâu, bỗng nhiên nhe răng nở nụ cười, trêu ghẹo nói: "Chỉ đùa một chút, hà tất gì phải nóng tính như thế chứ. Ta tìm các ngươi thật là có việc, hơn nữa là việc rất quan trọng..."
Dứt lời, hắn từ trong bể bơi đi ra, lập tức có một nữ hầu gái tiến lên giúp hắn lau mình mẩy, lại khoác lên áo ngủ đơn giản cho hắn, chậm rãi đi tới khu nghỉ ngơi ở bên cạnh: "Đến đây, cùng uống ly cà phê, chúng ta chậm rãi tán gẫu."
"Cà phê thì thôi, có lời gì thì tốt nhất là ngươi nói mau đi, đừng có vòng vo, bọn ta rất bận." A Cửu quay đầu lại nhìn Ngô Bạch Đinh rồi lạnh giọng nói.
"Các ngươi đúng là rất bận." Ngô Bạch Đinh cười khẽ hai tiếng, tiếp lấy bình cà phê mà hầu gái mang tới, rót cho mình một ly cà phê nóng, "Có điều, ta cũng rất bận, cho nên rất muốn nói ngắn gọn."
Hạ Thiên hơi bực mình, nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, lại nói nhảm nữa là ta đánh ngươi."
"Vé tàu và thư mời mà các ngươi dùng chính là của Phương Thiên Tề, ta muốn biết hắn sao rồi." Ngô Bạch Đinh cười ha ha, nhẹ giọng hỏi: "Mặc dù thân phận của lão đầu kia có chút thấp, nhưng nói thế nào thì cũng là người mà Trường Sinh hội bọn ta biết, nên rất quan tâm về tung tích của hắn."
Hạ Thiên đáp lại: "Tên ngu đó đã chết."
"Chết rồi ư?" Ngô Bạch Đinh nhướng mày một cái, ánh mắt đột nhiên phát lạnh: "Chết như thế nào?"
"Bị người ta giết chết mà thôi." Hạ Thiên không quan trọng lắm.
Ngón út bên tay phải của Ngô Bạch Đinh xoa xoa đáy ly cà phê, sau đó hỏi tiếp: "Ai làm thế?"
"Chuyện này ngươi hỏi nhầm người rồi." A Cửu ngăn cản Hạ Thiên, giải thích: "Vé tàu gì đó, đúng thật là bọn ta lấy được từ trên người hắn. Thế nhưng, cái chết của hắn không liên quan gì đến bọn ta cả."
Sắc mặt của Ngô Bạch Đinh hoài nghi hỏi: "Làm sao ta biết được những gì ngươi nói là thật hay giả?"
"Đó là chuyện của ngươi." A Cửu nhàn nhạt đáp lại một câu, lại nói: "Chưa kể tên kia lợi dụng y thuật gieo họa cho người khác, dùng để kiếm chác lãi kếch sù, cũng là chết chưa hết tội."
"Thôi được, việc này ta sẽ không truy cứu nữa." Ngô Bạch Đinh xua tay trái một cái, làm ra bộ dáng rộng lượng nói: "Chúng ta lại tán gẫu những chuyện khác, liên quan tới báo cáo của Thái Giai Húc và Hạ Khỉ Tư về các ngươi..."
A Cửu trực tiếp ngắt lời hắn: "Chuyện này vừa nãy đã nói rồi, những gì bọn họ báo cáo đều là thật, ngươi muốn thế nào?"
"Đúng là không thể làm gì được các ngươi." Ngô Bạch Đinh hơi có chút đau đầu nói: "Có điều, cấm sử dụng vũ lực cũng là quy tắc thép trên thuyền, không cho phép bất kì ai vi phạm. Nếu mà cứ như vậy buông tha cho các ngươi, với tư cách là thuyền trưởng, ta rất khó ăn nói với các hành khách khác."
Hạ Thiên lười biếng nói: "Đừng nói nữa, ở trên chiếc thuyền này, người bị ngươi giết không có một trăm cũng có bảy mươi, tám mươi người rồi."
"Ta là thuyền trưởng, ở trên chiếc thuyền này ta làm bất cứ chuyện gì đều là hợp tình hợp lý." Ngô Bạch Đinh khá là thích ý nằm lên ghế bãi biển, làm như hững hờ nói: "Mà thôi, nói thế nào thì ta và Cửu cô nương cũng quen biết đã lâu, lần này coi như không truy cứu các ngươi, nhưng mà lần sau không được tái phạm."
"Nói như thể ngươi có thể truy cứu chúng ta vậy." A Cửu khịt mũi coi thường điều này.
Ngô Bạch Đinh xoa xoa mũi, hơi có chút đau đầu nói: "Cửu cô nương, xem ra ngươi không muốn tâm sự, vậy thì nói chuyện nghiêm túc một chút, các ngươi nói thử mục đích mà mình lên thuyền đi."
A Cửu lạnh giọng nói: "Đương nhiên là vì Trường Sinh hội, chẳng lẽ là vì ngồi du thuyền xa hoa?"
"Ta đoán cũng là vì Trường Sinh hội." Ngô Bạch Đinh thở dài, "Tên Phương Thiên Tề đó lần trước mua một vài công pháp và châm pháp của âm Y môn, liền đi khắp nơi khoe khoang, sớm đoán được hắn sẽ bị người ta giết chết. Chỉ là không ngờ rằng lại trêu chọc các ngươi, hắn quả thật đáng chết."
"Nếu ngươi đã biết, vậy thì sảng khoái chút, trực tiếp thú nhận đi." A Cửu mặt lạnh như tiền nhìn Ngô Bạch Đinh, "Công pháp của âm Y môn, các ngươi đến tột cùng là lấy được từ đâu, là ai lén lút bán cho các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận