Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3498: Ngươi ngay từ đầu đã không có ý định nể mặt rồi

“Hừ, tiểu nha đầu, ngươi ăn cơm mấy năm mà dám sỉ diện ở trước mặt ta.”
Nhiếp lão thái thái hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập hàn ý âm trầm: “Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách lão thái bà ta trở mặt không quen biết.”
“Ngươi ngay từ đầu đã không có ý định nể mặt rồi.” Ninh Nhụy Nhụy ở cùng Hạ Thiên đã lâu, cũng có thể hiểu được cái gì gọi là kỳ hoa sáo lộ: “Ngươi gọi chúng ta vào, chỉ sợ cũng là tiện cho ngươi trở mặt.”
“Ha ha, ngươi thông minh đấy. Đáng tiếc!” Nhiếp lão thái thái nheo mắt chăm chú nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ai bảo ngươi là cháu gái của Ninh Vọng Hải. Năm đó, tên cẩu vật này cũng hại Nhiếp gia ta không ít. Vừa lúc, ta bắt hai người các ngươi hoàn mệnh lại.”
Ninh Nhụy Nhụy không biết gia gia của nàng lại có liên quan đến Nhiếp gia, nhưng hiện tại không phải thời điểm truy cứu đến cùng.
Lúc này, cánh cửa đã đóng lại, lão quản gia canh giữ ở đó: “Phu nhân, cửa đã khóa lại. Lão nô thủ ở đây, ai cũng không ra được.”
“Quý thúc, ngươi làm gì vậy?” Nhiếp mụ mụ không khỏi hoảng sợ không thôi. Vừa nãy Nhiếp Tiểu Tảo nhấp hai ngụm trà đã rơi vào hôn mê.
Lão quản gia lắc đầu, thở dài nói: “Xin lỗi đại thiếu nãi nãi, đây là dặn dò của gia chủ trước khi đi, các ngươi đừng nên chống cự nữa.”
“Mẹ nó, lão đầu nhi, ngươi can đảm lắm.” Ninh Thụy Thần hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: “Còn đóng cửa nữa chứ? Ngươi cảm thấy ngươi thủ được sao?”
Lão quản gia gượng cười, chậm rãi nói: “Khi còn trẻ, lão nô cũng luyện võ mấy năm, cũng có chút nội tình. Cho nên, ta khuyên vị công tử này đừng chọn lựa gây hấn với ta.”
“Ngươi có nhìn thấy quả đấm của ta chưa?” Ninh Thụy Thần siết chặt nắm đấm, sau đó giơ con chuột lên: “Ngươi nhìn thấy cơ bắp của ta không? Ngươi có sợ không?”
“Tiểu hỏa tử, cánh tay của ngươi đã xuất hiện vấn đề rất lớn, ngươi không phát hiện ra sao?” Lão quản gia nheo mắt, cười nói: “Nếu lão nô không nhìn lầm, trên cánh tay của ngươi có một luồng sức mạnh hoàn toàn không thuộc về ngươi, lại sinh ra xung đột với cơ thể ngươi, cuối cùng sẽ dẫn đến tàn tật suốt đời.”
“Là, là sao?” Ninh Thụy Thần thật mình. Hạ Thiên đã đâm châm vào cánh tay trái của hắn ta, giúp cho cánh tay trái của hắn ta có được khí lực gấp mấy lần bình thường, nhưng Hạ Thiên chưa hề nói qua sẽ có di chứng hay không, nhất thời hắn ta không khỏi có chút luống cuống.
Lão quản gia giơ tay lên: ‘Nào, để ta xem cho ngươi một chút.”
“Ngươi không cố ý đánh lén ta chứ?” Ninh Thụy Thần hoài nghi nhìn lão quản gia.
“Lão nô đã lớn tuổi rồi, không cần thiết phải làm mấy chuyện như vậy.” Lão quản gia cười khẽ, nói với Ninh Thụy Thần.
Hơn nữa, chỉ cần các ngươi đừng làm loạn, lão nô cần chi phải tự tìm phiền phức. Lại nói, ngươi tuổi trẻ khỏe mạnh, cường tráng, cho dù ta có chỗ không đúng, ngươi cũng có thể tùy thời phản kích.”
Ninh Thụy Thần gật đầu, lập tức đưa cánh tay trái ra: “Cũng đúng, vậy ngươi xem thử một chút đi.”
Lão quản gia nhìn thấy cánh tay đưa đến, ông ta đột nhiên thở gấp, đưa tay đánh vào cổ Ninh Thụy Thần.
Ninh Thụy Thần quả nhiên phản ứng rất nhanh. Hắn ta cảm thấy không ổn, lập tức rút tay về, cơ thể cũng dịch sang bên cạnh.
Bốp.
Lão quản gia nhanh chóng xuất chưởng đánh vào ót Ninh Thụy Thần.
“A!” Ninh Thụy Thần đau đớn kêu lên một tiếng. Trong lúc hắn ta sắp hôn mê, linh quang trên cánh tay trái bỗng nhiên rót vào ót của hắn ta, giúp cho hắn ta trong nháy mắt khôi phục tỉnh táo.
“Trúng của ta một chưởng mà không ngã, tiểu hỏa tử, ngươi cũng đã luyện võ qua?” Lão quản gia có chút kỳ quái nhìn Ninh Thụy Thần: “Mặc dù cơ thể của ngươi thẳng nhưng lòng bàn tay lại không có vết chai, dưới chân cũng không có rễ, không giống người luyện võ. Đúng là kỳ quái.”
Ninh Thụy Thần vốn đã cảnh giác lão đầu nhi này, nhưng ngoài miệng lại không hề nhận thua: “Ta đã nói rồi, ta là vận động viên, chưa từng luyện võ, ngược lại lão đầu tử ngươi đúng là hung ác, lại đánh lén ta.”
“Đừng kích động, nếu không, ngươi sẽ dễ dàng bị người khác lừa.” Ninh Nhụy Nhụy kéo Ninh Thụy Thần: “Một khi tiến vào tiết tấu của ông ta, ngươi sẽ mặc cho ông ta bài bố.”
Nhiếp Ngọc Dung cười lạnh: “Ha ha, nói nghe rất hay. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện các ngươi đã sớm tiến vào tiết tấu của mẹ ta rồi sao?”
“Hôm nay, ta vốn rất có thiện ý, các ngươi muốn nói cái gì cũng được.” Lão thái thái mỉm cười: “Đáng tiếc, các ngươi lại không biết thức thời, còn muốn ra điều kiện với Nhiếp gia, các ngươi không soi mặt mình vào nước tiểu xem các ngươi có xứng không?”
“Bà bà, ngươi nói lời này không cảm thấy xấu hổ sao?” Nhiếp mụ mụ cảm thấy không còn lời nào để nói: “Ta chỉ muốn đòi lại con gái, còn có con trai của mình, chẳng lẽ đây cũng được xem là bàn điều kiện?”
“Phì, ngươi tính là gì, cũng xứng nói chuyện con cái.” Nhiếp lão thái thái không làm bộ nữa, mắng to: “Ngươi chẳng qua chỉ là cái máy đẻ cho con trai của ta mà thôi. Có thể sinh dòng dõi cho Nhiếp gia đó chính là vinh hạnh suốt đời của ngươi. Kết quả thì sao? Ngoại trừ Côn Bằng, hai cái thai sau đều là tiền hàng bồi thường. Nhiếp gia chúng ta cho phép ngươi nuôi lớn bọn chúng đã là ân tình lớn lao rồi.”
Ninh Thụy Thần không nhịn được phản bác: “Ngươi nói nghe buồn cười. Con gái của ngươi chắc cũng không phải tiền hàng bồi thường đâu?”
“Này, bà ta cũng xứng so sánh với mẹ ta sao?” Nhiếp Ngọc Dung lớn tiếng quát: “Mẹ của ta là phu nhân gia chủ, ta là thiên kim đại tiểu thư Nhiếp gia, mạng của chúng ta cao quý hơn đám a miêu a cẩu các ngươi nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận