Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1703. Việc của nha hoàn phải làm

Một đám người xuất hiện ở cửa ra vào, mà đi ở phía trước nhất chính là hai nam nhân trẻ tuổi, cả hai người đều hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng tạm được, ít nhất không xấu, sau lưng hai người bọn hắn thì có nam có nữ, còn có mấy nhân vật nhìn qua rõ ràng là vệ sĩ.
Ở cuối cùng đám người, chính là hai nữ nhân viên phục vụ đi vào trước đó, lúc này cũng ở đây, nhưng hai nàng bị mấy vệ sĩ kia ngăn cản, không cách nào đi vào.
"Có ý tứ, nói nơi này có khách quý, còn nói là khách quý Trần Long tự mình chiêu đãi, bây giờ thật tốt, Trần Long lại không có ở đây?" Người nói chuyện chính là một trong hai nam nhân đứng ở trước nhất. Hai người kia cũng có thể xem là khôi ngô tuấn tú, ánh mắt nhìn qua hơi hung ác, "Xem ra, vị Trần công tử kia của chúng ta là quyết tâm cố ý không nể mặt ta."
Nam tử khôi ngô vừa nói vừa đi vào trong, sau đó nhìn nam nhân đi vào với hắn một chút: "Lục gia, Trần Long không nể mặt ta cũng không sao, nhưng ngay cả mặt mũi của ngươi cũng không cho, chuyện này thật sự không thể nào nói nổi, hay chúng ta ở đây chờ hắn tới đi?"
Nam nhân được gọi là Lục gia khẽ gật đầu: "Hồng thiếu, ngươi là chủ, ta là khách, ngươi cứ quyết định đi."
"Như vậy, mời Lục gia ngồi xuống." Nam tử anh tuấn Hồng thiếu kia làm ra tư thế mời.
Mà Lục gia đó cũng không khách khí, trực tiếp đi về phía bàn lớn.
Nhưng đúng lúc này, bọn hắn nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói của một nam nhân.
"Cửu nha đầu, có phải là ngươi nên ra tay hay không? Ngươi là nha hoàn, loại chuyện này phải do ngươi làm mới đúng." Giọng nói của nam nhân mang theo chút mê hoặc.
"Ta không phải nha hoàn của ngươi!" Giọng của nữ nhân rất êm tai, rõ ràng còn có chút không vui.
"Được rồi, xem như ta tốt bụng vì vừa mới ôm ngươi, ta sẽ tạm thời thăng cấp ngươi thành bạn gái của ta." Nam nhân bắt đầu thỏa hiệp.
"Ngươi thả ta ra trước đã." Nữ nhân hơi tức giận.
"Ngươi đã là bạn gái của ta, tại sao ta phải thả ra ngươi ra?" Nam nhân nói rất vô tội.
"Ta không phải bạn gái của ngươi!" Nữ nhân kia càng buồn bực hơn.
Cuộc đối thoại giữa hai người hấp dẫn lực chú ý của mọi người ở đây. Mà lúc này, mọi người đã thấy rõ bộ dáng của nữ nhân kia, bất luận là Hồng thiếu hay Lục gia kia thì ánh mắt rõ ràng đều biến đổi.
Hiển nhiên, dung mạo của A Cửu đã vượt qua dự đoán của bọn hắn, vừa bắt đầu, bọn hắn vốn cho rằng chỉ là một nữ nhân bình thường.
"Cửu nha đầu, ngươi không làm bạn gái chỉ muốn làm nha hoàn, vậy ngươi đi đuổi những tên ngu ngốc kia đi." Hạ Thiên đặt A Cửu từ trên đùi xuống.
"Đi thì đi!" A Cửu hơi tức giận, đây là loại người gì vậy, không làm bạn gái của hắn thì hắn sẽ mặc kệ tất cả sao?
A Cửu đứng lên, sau đó nhìn Hồng thiếu và Lục gia kia, trong âm thanh rõ ràng có chút lạnh lẽo: "Các ngươi muốn tự đi ra ngoài hay l đợi ta đuổi các ngươi ra ngoài?"
"Đuổi chúng ta ra ngoài?" Hồng thiếu hơi ngẩn người, giống như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, cười lên ha hả, "Có ý tứ, vị mỹ nữ kia, cho dù Trần Long tới đây, ở trên địa bàn của hắn thì hắn vẫn không có bản lãnh đuổi ta ra ngoài. Về phần ngươi, nhìn dung mạo của ngươi rất xinh đẹp, nhưng ta còn thực sự nghĩ không ra ngươi là ai, ngươi có tư cách gì đuổi ta ra ngoài?"
Ý của vị Hồng thiếu đó rất rõ ràng, ở thành phố Vọng Cảng này, dáng dấp xinh đẹp như A Cửu mà hắn lại không biết, vậy khẳng định không phải người có thân phận.
Thật ra thì theo lý thuyết, A Cửu cũng rất nổi tiếng ở thành phố Vọng Cảng, chỉ có điều, vị Hồng thiếu kia tuy có nhà ở Vọng Cảng, nhà họ Hồng cũng là một gia tộc lớn ở thành phố Vọng Cảng, nhưng bản thân hắn lại rất ít ở đây. Trên thực tế, từ mấy năm trước, hắn đã định cư ở nước ngoài, gần đây mới trở về.
Tuy danh viện thiên kim ở thành phố Vọng Cảng thì hắn đều đã điều tra, hiểu rõ đại khái. Đáng tiếc trong tư liệu người ta cho hắn lại không nói tới A Cửu, vì ở trong tư liệu chỉ nhắc đến Y Tiêu m, mà A Cửu ở trong mắt người khác, bình thường đa số đều xuất hiện với Y Tiêu m, cho nên không đặc biệt nói riêng nàng.
"Cửu nha đầu, xem ra ngươi lăn lộn ở đây không tốt lắm, cũng không có bao nhiêu người nhận ra ngươi." âm thanh lười biếng của Hạ Thiên vang lên.
"Ngươi nói giống như ngươi rất nổi tiếng không bằng, ngươi xem thử có ai nhận ra ngươi hay không?" A Cửu quay đầu liếc mắt Hạ Thiên một cái.
"Bọn hắn không biết ta cũng không sao, nhưng chắc chắn biết vợ của ta." Bộ dáng của Hạ Thiên chẳng thèm để ý.
"Vị tiểu huynh đệ này, xem ra vợ của ngươi rất nổi tiếng?" Vị Lục gia kia lại nhìn về phía Hạ Thiên, không chút hoang mang hỏi.
"Đầu tiên, thật ra thì ta không nhỏ, tiếp theo, ta cũng không phải huynh đệ của ngươi." Hạ Thiên nhìn vị Lục gia đó, "Vợ của ta đương nhiên rất nổi tiếng, đáng tiếc danh khí của nha hoàn nhà ta lại hơi kém một chút."
Hạ Thiên nhìn về phía A Cửu, thúc giục: "Cửu nha đầu, ngươi có thể trực tiếp đuổi bọn ngu ngốc này ra ngoài hay không? Dáng vẻ của bọn hắn xấu như thế sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống của ta."
"Người trẻ tuổi, ngươi muốn chết sao?"
"Ngươi nói ai xấu đấy?"
"Ngươi đang mắng ai đấy?"
"Mẹ nó, có phải con hàng này muốn ăn đòn hay không?"
...
Một đám người nhao nhao mắng lên, hiển nhiên, một câu vừa rồi của Hạ Thiên, lại đắc tội với tất cả mọi người, cho dù là Hồng thiếu hay Lục gia kia, hoặc đồng bạn và vệ sĩ của bọn hắn mang tới đều bị Hạ Thiên mắng. Hơn nữa, còn bị Hạ Thiên ghét bỏ xấu xí.
Nam nhân bị nói xấu thật ra còn là...
Thật ra thì khá tốt, nhưng mấy nữ nhân đi với bọn hắn thì càng không nhịn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận