Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1775. Bị ăn cướp

“Không phải là đầu bếp thật sự?” Vân Chân Chân sửng sốt: “Hoan Hoan, ngươi nói rõ ràng chút đi, ngươi nói vậy là có ý gì? Sao ta nghe có chút mơ hồ thế?”
“Thật ra người phục vụ vừa dọn đồ ăn lên cũng không phải là người phục vụ thật sự.” Dương Hoan Hoan nhìn Vân Chân Chân, sau đó liếc nhìn những người khác trên bàn ăn: “Vốn dĩ ta muốn đợi mọi người ăn xong bữa cơm này rồi mới nói, nhưng nếu các ngươi đã phát hiện không ổn rồi thì ta cũng không đợi nữa.”
“Hoan Hoan, ngươi muốn nói cái gì?” Dương Phi nhìn Dương Hoan Hoan, hơi nhăn mày, rõ ràng nàng đã nhận ra được tình huống có gì đó không ổn lắm, bởi vì lúc nói chuyện, thân thể nàng theo bản năng ngả ra phía sau, dáng vẻ cố gắng tách dần dần khỏi Dương Hoan Hoan một chút.
“Thật ra chuyện rất đơn giản, Chân Chân, Dương Phi, Thạch Thuần, hiện giờ ta gặp phải chút phiền phức nên cần các ngươi giúp đỡ.” Dương Hoan Hoan liếc nhìn ba người: “Các ngươi đều biết, ta và Chu Chuẩn cùng nhau mở một công ty, nhưng lúc trước ta chưa từng nói qua cho các ngươi cũng biết là công ty gì, trên thực tế, công ty chúng ta là đầu tư cho vay.”
Ngừng một chút, Dương Hoan Hoan tiếp tục nói: “Thật ra công ty của chúng ta làm gì thì không cần phải nói quá chi tiết, các ngươi chắc hẳn đều hiểu, nói cao cấp một chút thì gọi là mô hình Ponzi đa cấp, còn nói một cách dễ hiểu hơn chính là góp vốn phi pháp, nhưng vấn đề lớn nhất là chúng ta không phải là ông chủ lớn nhất của công ty, ông chủ lớn đã lấy số tiền đó cao chạy xa bay rồi, để lại lỗ hổng lớn, cần ta lấp vào.”
“Hoan Hoan, ý ngươi là ngươi muốn tìm chúng ta mượn tiền sao?” Vân Chân Chân hơi nhăn mày: “Hiện giờ ngươi còn thiếu bao nhiêu tiền vốn? Nhà ngươi cũng không thể thêm vào cho ngươi sao?”
“Nhà ta đã phá sản rồi, trong nhà Chu Chuẩn cũng thế.” Dương Hoan Hoan khẽ nói: “Chúng ta đã dồn tất cả tiền vào rồi, nhưng gi, vẫn còn thiếu một ít, nếu chúng ta không thể bổ sung vào chỗ còn thiếu này, sẽ chỉ có hai kết cục, một là ngồi tù, hai là bị người ta chém chết trên đường. Ta nghĩ, từng là bạn bè một thời, các ngươi nhất định sẽ giúp ta chứ?”
“Hoan Hoan, ngươi cần bao nhiêu tiền?” Vân Chân Chân mở miệng hỏi.
“Thật ra không nhiều lắm, ông chủ lớn lấy đi tám trăm triệu, chúng ta đã tự bù vào một ít, bây giờ còn thiếu sáu trăm triệu, chị em với nhau một thời, mỗi người các ngươi cho ta mượn hai trăm triệu thì ta sẽ không sao nữa rồi.” Lúc này, Dương Hoan Hoan tỏ ra rất bình tĩnh, hiển nhiên, kế hoạch mượn tiền này không phải là ý tưởng nhất thời, mà là đã sớm có chuẩn bị.
“Mỗi người hai trăm triệu?” Dương Phi thất thanh kêu lên: “Dương Hoan Hoan, ngươi điên rồi sao? Chúng ta làm sao có nhiều tiền như vậy?”
“Ta không điên, cũng rất tỉnh táo, ngươi và bạn trai ngươi trị giá hai trăm triệu chắc chắn không vấn đề.” Dương Hoan Hoan nhìn Dương Phi: “Cứ cho là ngươi không có thì trong nhà ngươi chắc chắn có. Còn vị Đoàn Ngọc Đoàn thiếu gia này, tài sản nhà bọn hắn không thể không có vài trăm triệu được.”
“Hoan Hoan, bạn bè một thời, ngươi thật sự muốn dùng cách này sao?” Vân Chân Chân có chút tức giận: “Ngươi gặp phiền phức, chúng ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi, nhưng hiện giờ ngươi cảm thấy như vậy thật sự có ích sao? Cho dù chúng ta lấy tiền ra, giúp ngươi qua khó khăn lần này, sau này thì sao? Ngươi cảm thấy mọi thứ có thể chấm dứt như vậy sao?”
“Chân Chân, tất cả mọi người đều là người thông minh, nếu chỉ là mấy chục vạn mấy trăm vạn, ta tìm các ngươi vay, các ngươi chắc chắn cũng sẽ cho, nhưng hiện giờ ta cần mấy trăm triệu, không dùng cách này, các ngươi có thể sẽ cho sao?” Dương Hoan Hoan cười nhạt: “Trang trại này là ta bao, hiện giờ mọi người ở đây đều do ta sắp xếp, nếu các ngươi nhìn di động một chút sẽ phát hiện mạng không có, cũng không tín hiệu điện thoại. Nói cách khác, các ngươi không có bất cứ cách nào để cầu cứu, ngoại trừ đưa tiền, các ngươi không lựa chọn nào khác đâu.”
“Ồ, là ăn cướp sao?” Hạ Thiên đột nhiên mở miệng, hình như bây giờ hắn mới kịp phản ứng.
Thạch Thuần có chút không nói nên lời, không phải anh rể này đang nói thừa sao? Sao lại nhận ra muộn như thế chứ?
“Đúng vậy, đây chính là ăn cướp đấy.” Dương Hoan Hoan nhìn Hạ Thiên: “Thạch Thuần, đừng trách ta, chỉ trách ngươi không may mắn, trong kế hoạch này, vốn dĩ không có ngươi, nhưng đúng lúc ngươi quay lại, vì vậy đành phải để ngươi chia sẻ một chút.”
“Ờ, không sao, ta cảm thấy ta rất may mắn, vừa quay về đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi.” Thạch Thuần có vẻ rất bình tĩnh, nàng đương nhiên không lo lắng chút nào.
“Thạch Thuần ngươi quả nhiên không lo lắng, cũng phải, hai trăm triệu đối với ngươi quả thật là con số nhỏ mà thôi.” Dương Hoan Hoan nhìn Thạch Thuần, trong mắt hiện lên một tia ghen tị: “Ta nghĩ, hai trăm triệu đối với ngươi mà nói quả thật hơi ít, sau khi lấy tiền của các ngươi, bản thân cũng phải chừa lại chút tiền tiêu, hay là thế này đi, ngươi đưa bốn trăm triệu, dù sao chị của ngươi cũng có tiền mà.”
“Tiền không phải là vấn đề, nhưng đừng nói bốn trăm triệu, một tỷ cũng được.” Thạch Thuần bày ra dáng vẻ chẳng hề để ý: “Nhưng Dương Hoan Hoan, có chuyện ta rất muốn biết, sau khi ngươi lấy được tiền, ngươi định đối phó với chúng ta thế nào đây?”
Không đợi Dương Hoan Hoan trả lời, Thạch Thuần lại nói tiếp: “Bởi vì ta thấy ngươi cũng có ý định chạy trốn, nếu ngươi thật sự muốn chạy trốn, cũng không cần cướp của chúng ta, vậy thì ngươi phải làm sao để bảo đảm chắc chắn sau khi chúng ta đưa tiền cho ngươi thì sẽ không trả thù ngươi? Nếu ngươi định sau khi lấy được tiền sẽ giết chúng ta, vậy chúng ta vì sao phải cho ngươi tiền chứ? Nhưng nếu ngươi không giết chúng ta, vậy ngươi chuẩn bị dùng thủ đoạn gì để uy hiếp chúng ta đây?”
“Đúng vậy, Dương Hoan Hoan, ngươi muốn làm thế nào?” Dương Phi cũng phụ họa một tiếng.
Tuy Vân Chân Chân không phụ họa theo, nhưng cũng nhìn Dương Hoan Hoan, hiển nhiên, nàng cũng rất quan tâm đến vấn đề này.
Trên thực tế, Đoàn Ngọc và Mạnh Khang cũng đang nhìn chằm chằm Dương Hoan Hoan, bị cướp không phải là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, bọn hắn có thể bảo vệ tính mạng hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận