Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2968: Ngươi có phải đồ đệ của Nguyệt sư tỷ?

Y Tiểu Âm nói: “Vậy thì không còn gì tốt hơn.”
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đến phòng tiếp phạm nhân.” Mai Ngạo Tuyết lại thao tác lần nữa, hạ khoang xuống dưới đáy hồ, sau đó nói: “Ông ta đang ở đó chờ ngươi.”
Nói xong, nước trong hồ đột nhiên tách sang hai bên, lộ ra một hành lang chính giữa. Nơi cuối cùng có một căn phòng trong suốt rất yên tĩnh. Lục Thanh Tranh đang ở trong phòng, khôi phục tự do, ngồi trên một cái ghế, nhưng vẫn nhắm mắt như cũ.
Mai Ngạo Tuyết dẫn Y Tiểu Âm đến đó, mở cánh cửa phía sau, sau đó dặn dò: “Phòng này tuyệt đối cách âm, cho nên cuộc nói chuyện giữa các ngươi sẽ không truyền ra ngoài. Nhưng hành động của các ngươi nhất định phải được giám sát.”
“Ta hiểu.” Y Tiểu Âm gật đầu, sau đó bước vào phòng.
“Thuốc an thần sẽ mất tác dụng sau ba phút.” Mai Ngạo Tuyết lại nhắc nhở: “Ngươi tốt nhất nên chế phục ông ta vào lúc này. Nếu không, chờ ông ta tỉnh lại nổi điên lên, chúng ta muốn cứu ngươi cũng không kịp.”
Y Tiểu Âm không nói thêm câu nào, chỉ cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Mai Ngạo Tuyết quay người đi, cửa phòng tiếp phạm nhân cũng đóng lại.
“Đừng giả bộ nữa, ngươi đã tỉnh lại từ trước rồi.” Y Tiểu Âm cũng không có ý định chế phục Lục Thanh Tranh. Bởi vì nàng nhất định phải tự mình thăm dò, mới có thể xác định người này chính là người mà nàng muốn tìm.
“Ha ha ha, nữ oa oa, lực quan sát của ngươi cực kỳ nhạy cảm.” Lục Thanh Tranh nghe xong, chậm rãi mở mắt: “Tuy nhiên, ngươi đúng là không sợ chết, lại dám xuất hiện trước mặt lão phu mà không hề có sự đề phòng.”
Y Tiểu Âm bình tĩnh nói: “Không cần đề phòng cái gì. Ngươi chẳng tạo thành uy hiếp gì cho ta đâu.”
“Khó có được, khó có được. Ngươi so với nữ oa Mai Ngạo Tuyết còn cuồng hơn nữa.” Lục Thanh Tranh cười to, chỉ vào Y Tiểu Âm mà nói: “Ngươi chắc chắn là tu tiên giả. Linh khí trên người ngươi rất dồi dảo. Cũng lạ, linh khí trên tinh cầu này rất mỏng manh, hẳn không thể bồi dưỡng được loại tu tiên giả tinh thuần như ngươi.”
Nói xong, con ngươi của ông ta đảo một vòng: “Chẳng lẽ trên người ngươi có linh bảo thông thiên, không nhận hoàn cảnh câu thúc?”
“Trên người ta chẳng có mấy thứ đó.” Y Tiểu Âm biết lão đầu nhi này đang thăm dò nàng, nhưng nàng chẳng có thời gian ở đây chém gió với ông ta: “Tiêu Thiên Địch là đồ đệ của ngươi?”
Lục Thanh Tranh gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Tiêu Thiên Địch là ai? Ta không biết, cũng chưa từng nghe qua.”
Y Tiểu Âm chậm rãi nói: “Tên thật của hắn ta là Tiêu Vĩ. Bảy tám năm trước, hắn ta bị giam cùng với ngươi, về sau ngươi thu hắn ta làm đồ đệ. Hắn ta đã vượt ngục ra ngoài.”
“Ồ, ngươi nói A Vĩ sao?” Mắt Lục Thanh Tranh sáng lên, cười nói: “Hắn ta cũng không phải đồ đệ của ta, cũng không xứng làm đồ đệ của ta. Lúc đó, lão phu có chút nhàm chán, cho nên đã dạy cho hắn ta một số công pháp khẩu quyết. Không nghĩ đến tiểu tử này cũng có chút cơ duyên, mèo mù đụng phải chuột chết, còn luyện được một thân chân khí. Đáng tiếc, tu vi của hắn ta chỉ là Hư Trúc. Đụng phải cao thủ chân chính, trên cơ bản một kích sẽ bị nát, chẳng có tác dụng gì.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn Y Tiểu m: “Ngươi hỏi ta điều này, có phải A Vĩ đã chết rồi không?”
“Đúng.” Y Tiểu Âm gật đầu.
“Cũng bình thường thôi.” Lục Thanh Tranh chẳng suy nghĩ, cũng không thương tâm: “Ngươi đến tìm ta, có phải muốn từ chỗ của ta đạt được công pháp tu tiên?”
Y Tiểu Âm nói: “Ta tìm ngươi chính là muốn ngươi xác nhận một số việc.”
“Nói nghe thử xem. Nếu lão phu cao hứng, ta sẽ trả lời. Nếu không cao hứng, ta sẽ giết ngươi.” Lục Thanh Tranh nhếch miệng cười.
Biểu hiện Y Tiểu Âm từ đầu đến cuối vẫn tương đối yên tĩnh, cũng không có thay đổi quá lớn, giọng nói cũng bình thản: “Năm đó, mười hai người các ngươi đến trái đất, có người bình an, có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết. Ta muốn biết, ngoại trừ ngươi, ngươi còn có người khác nào không?”
Ban đầu, ánh mắt Lục Thanh Tranh còn tràn ngập sự kiêu ngạo, nhưng sau khi nghe Y Tiểu Âm hỏi xong, sắc mặt không khỏi thay đổi: “Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại biết cái này?”
“Ngươi trả lời vấn đề của ta là được, chuyện khác không liên quan đến ngươi.” Y Tiểu Âm lạnh giọng nói.
“Muốn chết.” Lục Thanh Tranh bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh, đôi bàn tay gầy guộc giống như gai sắt đâm vào cổ họng Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm cười nhạt, tiến lên nhẹ nhàng đạp nửa bước, cả người trở nên hư vô. Tàn ảnh còn chưa biến mất, người đã xuất hiện sau lưng Lục Thanh Tranh. Một ngân châm đâm thẳng vào sau ót ông ta.
“Phiêu Miễu Bộ?” Lục Thanh Tranh mở to mắt, không thể tin nổi: “Tại sao ngươi lại biết Phiêu Miễu Bộ?”
Y Tiểu Âm thản nhiên đáp: “Ta đã nói, ngươi không cần biết mấy thứ này. Nhưng ngươi tốt nhất nên trả lời vấn đề của ta đi.”
“Chẳng lẽ ngươi… Ngươi là đệ tử mà Nguyệt sư tỷ thu nhận trên trái đất?” Lục Thanh Tranh kinh ngạc hỏi: “Có phải Nguyệt sư tỷ bảo ngươi đến không?”
“Không phải.” Y Tiểu Âm lắc đầu: “Ta đích thật có chút quan hệ với Nguyệt Thanh Nhã, nhưng không phải quan hệ mà ngươi đã nghĩ. Ta đến chủ yếu để xác nhận thân phận của ngươi.”
“Ngươi nói cho ta biết, những sư huynh sư tỷ của ta như thế nào rồi? Có phải bọn họ đã chết rồi hay không?” Lục Thanh Tranh trừng mắt, quát lớn với Y Tiểu m.
Bạn cần đăng nhập để bình luận