Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3970: Lấy một địch ba

Vân Đỉnh thành, tổ đình Thiên Cung.
Lúc này, phạm vi mấy trăm dặm đều đã bị tàn phá không chịu nổi.
Hàng chục đỉnh núi sụp đổ, mấy hồ nước nhô lên, dòng nước giống như mây trôi bồng bềnh giữa không trung, chẳng khác nào cảnh tượng kỳ lạ ngày tận thế đến.
Nửa tiếng trước đó, chân trời bỗng nhiên xuất hiện ba luồng lưu tinh rơi về ba hướng khác nhau.
Ba luồng lưu tinh này đến từ ba vị thần tướng tiên phong của tu tiên liên minh.
Trong đó, thần tướng đứng đầu trong ba thần tướng là Man Sơn đã bay về bờ biển phía Đông, sau đó tiến vào bên trong một tế đàn giữa các ngọn núi.
Thật ra, đây không phải tế đàn mà là cung điện của tổ đình Thiên Cung.
Cung chủ Thiên Cung ở chỗ này. Từ lúc ba luồng lưu tinh rơi xuống, nàng đã nhận ra tình huống không ổn. Nàng quyết định thật nhanh, liên lạc với Dạ Ngọc Mị, sau đó mời nàng ấy đến.
Trong khoảng thời gian này, Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ vẫn luôn ở Thiên Ngoại Thiên của Tiểu Tiên Giới, thỉnh thoảng ra ngoài điều tra dị động của trái đất. Cho nên, bọn họ cũng thường xuyên liên lạc mấy lần.
Hai bên cũng không xảy ra bất kỳ xung đột gì, hơn nữa mục tiêu tiềm ẩn cũng khá nhất trí. Cho nên, từ xưa đến nay bọn họ không là địch, cũng không phải là bạn.
Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ đương nhiên cũng đã sớm chú ý đến ba luồng lưu tinh kia. Ban đầu, bọn họ cũng dự định tách ra đi điều tra một chút, kết quả còn chưa khởi hành đã nhận được cầu viện của cung chủ Thiên Cung.
Các nàng suy tính thực lực của cung chủ Thiên Cung đại khái cũng trên dưới Độ Kiếp Kỳ.
Ngay cả nàng ấy cũng cảm thấy người đến có chút khó giải quyết, điều này nói rõ người đến là cường địch.
Hai người thương lượng một chút, quyết định cùng nhau đi xem tình huống như thế nào.
Về phần hai luồng lưu tinh khác, Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ cảm thấy giao cho Hạ Thiên giải quyết là được.
Khi các nàng vừa đến Vân Đỉnh thành, vừa lúc nhìn thấy cung chủ Thiên Cung đang giao chiến với một đại hán vạm vỡ cao ba mét, lại còn đang rơi vào thế hạ phong.
Đại hán kia nhìn thấy có viện thủ đối thủ đến vẫn bình thản không sợ, lấy một địch ba.
Đáng tiếc, hắn ta đã đoán sai một việc.
Hai người đến cũng là Độ Kiếp Kỳ.
Hơn nữa, Dạ Ngọc Mị còn là tu tiên giả có kinh nghiệm. Mặc dù nàng vẫn chưa tu luyện được kiếp lực nhưng pháp thuật thần thông gì, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Man Sơn thần tướng mất hết ưu thế, miễn cưỡng dựa vào thể chất cường hãn và kiếp lực thâm hậu mới không bị ba người Dạ Ngọc Mị liên thủ đánh chết.
Trước khi ý thức được bản thân không cách nào chiến thắng được ba người trước mắt, Man Sơn thần tướng lập tức có quyết đoán, vận thổ kiếp lực, tạm thời bức lui ba người Dạ Ngọc Mị, sau đó thân hình hóa không chui vào bên trong.
Biến mất không thấy đâu.
Cung chủ Thiên Cung nhìn thấy cảnh tượng này, cũng rất nhanh nghĩ đến biện pháp ứng đối, một lát sau đã phong ấn phạm vi trăm dặm thành kết giới.
Trăm dặm này tất nhiên bao gồm trăm dặm kéo dài xuống lòng đất.
Tiếp theo, ba người Dạ Ngọc Mị tách ra đi tìm kiếm tung tích của Man Sơn thần tướng.
Dạ Ngọc Mị không nghĩ đến còn chưa tìm được Man Sơn thần tướng đã gặp phải Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm đang nghỉ ngơi trong biệt thự của Mai Ngạo Tuyết, thuận tiện tái khám cho bé gái. Sau khi cảm nhận được sự rung chuyển, nàng lập tức đến đây điều tra tình huống.
Dạ Ngọc Mị biết cảnh giới Y Tiểu Âm còn chưa đủ, lập tức dặn dò nàng về nước, mau chóng thu thập hai thần tướng khác. Dạ Ngọc Mị còn đưa cho Y Tiểu Âm một cái bình nhỏ và một quyển sách. Bình có thể thu năng lượng bên trong cơ thể của thần tướng, còn quyển sách là viết phương pháp sử dụng.
Y Tiểu Âm về nước, tìm được A Cửu, lập tức đưa cái bình và quyển sách cho nàng, để nàng dựa theo kế hoạch của Dạ Ngọc Mị mà làm việc.
Về phần Y Tiểu Âm nàng, nàng quyết định tìm Hạ Thiên trước.
Lúc này mới có chuyện Y Tiểu Âm và nhóm người A Cửu tuần tự chạy đến núi tuyết, sau đó chia nhau ra hành động.
Lúc này nói về chuyện Vân Đỉnh thành.
Không bao lâu sau, ba bóng người tuyệt mỹ từ những hướng khác nhau bay đến, rơi xuống đỉnh núi nào đó.
“Vũ Cơ, ngươi đã tìm được chưa?”
Nữ nhân áo tím hỏi một nữ nhân áo đen.
Triệu Vũ Cơ mặc quần áo màu đen, nghe đối phương tra hỏi liền lắc đầu: “Vẫn chưa, hoàn toàn không có dấu vết của người kia ở đâu.”
“Ngươi thì sao?”
Nữ nhân áo tím lại hỏi nữ nhân áo trắng.
Nữ nhân áo trắng chính là cung chủ Thiên Cung. Lúc này, thần thái của nàng hơi tiều tụy một chút nhưng cả người lại có vẻ càng đẹp hơn.
Nàng cũng lắc đầu: “Không có.”
Dạ Ngọc Mị cau chặt lông mày, có chút căm tức nói: “Người này đúng là con cá chạch. Đánh không lại liền chui xuống đất. Đây là khí độ của một tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ nên có sao? Đúng là mất hết mặt mũi liên minh tu tiên.”
“Ngọc Mị, ngươi nói như vậy là sai rồi.”
Triệu Vũ Cơ cười khổ một tiếng, chỉ vào thảm trạng gần đó: “Lực phá hoại của hắn ta đúng là phi thường. Nếu không phải cung chủ kịp thời phong ấn xung quanh, chỉ sợ hậu quả càng thêm không tưởng tượng nổi.”
Dạ Ngọc Mị có chút khinh thường, lạnh lùng nói: “Chỉ một bại quân mà thôi. Nếu hắn ta lựa chọn cứng rắn đến cùng, nói không chừng ta sẽ còn cao hơn hắn ta mấy phần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận