Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1975. Có máy bay

“Đúng vậy, nàng chính là như vậy, thật ra nàng vẫn luôn muốn đi tìm hắn, nhưng lúc đó con gái nàng còn nhỏ, nàng không thể rời khỏi con gái, sau đó, không biết nàng nhận được tin tức từ đâu, nói nhìn thấy chồng nàng đang ở chỗ nào đó dưới núi, nàng cuối cùng không nhịn được, vẫn xuống núi, một lần đi này, cũng không trở về nữa.” Trưởng thôn lắc đầu: “Ta không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng ta ở thôn này nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện, thật ra ta cũng biết rõ, chẳng qua, không tận mắt nhìn thấy, ta coi như không tồn tại, nhưng ta không thể để Lam Lam cứ chờ mãi ở đây được, nếu không đợi đến lúc ta chết rồi, e rằng Lam Lam cũng sẽ biến mất.”
“Trưởng thôn, ta biết ý của ngươi, ta vẫn sẽ ở đây thêm một khoảng thời gian, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.” Ninh Nhụy Nhụy hơi chần chờ, rồi nhận lời.
Thật ra, Ninh Nhụy Nhụy cũng không được coi là loại người tràn ngập tình yêu, nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy một đứa trẻ như Lam Lam xảy ra chuyện, đặc biệt là một cô bé hiểu chuyện như vậy, sống một mình lâu như vậy, thật ra quá khó khăn.
“Vậy cảm ơn Ninh tiểu thư.” Trưởng thôn gật đầu, nhìn vào trong sân, hắn lại nói thêm: “Ninh tiểu thư ngươi vào đi, ta không quấy rầy các ngươi nữa.”
“Được.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không nhiều lời, xoay người đi vào bên trong.
“Ninh tiểu thư, ngươi cũng nên cẩn thận hơn.” Sau lưng truyền đến giọng nói của trưởng thôn.
Ninh Nhụy Nhụy dừng lại bước chân, xoay người nhìn lại, nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của trưởng thôn.
“Nhụy Nhụy tỷ tỷ, ông trưởng thôn nói với ngươi chuyện của ta sao?” Lúc Ninh Nhụy Nhụy trở lại bên cạnh nồi lẩu, Lam Lam mở miệng hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Đúng vậy, trưởng thôn rất quan tâm ngươi.”
“Ông trưởng thôn vẫn luôn đối với ta rất tốt, nhưng thân thể hắn càng ngày càng yếu rồi.” Lam Lam dùng một loại giọng điệu rất bình tĩnh nói.
“Hắn sắp chết rồi.” Lúc này, Hạ Thiên nói một câu.
“Sắp chết?” Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt: “Hắn bị bệnh sao?”
“Không phải, chỉ già đi thôi.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Nhưng trưởng thôn nhìn tuổi cũng không lớn mà, nhiều nhất cũng hơn sáu mươi thôi?” Ninh Nhụy Nhụy hơi nhíu mày.
“Cạn kiệt rồi.” Hạ Thiên nói mấy từ đơn giản, mà Ninh Nhụy Nhụy cũng cơ bản hiểu được, tuy vị lão trưởng thôn kia nhìn tuổi thật ra không thể coi là già lắm, nhưng tinh lực trên cơ bản đã hao hết rồi.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không thỉnh cầu Hạ Thiên đi giúp lão trưởng thôn kéo dài tuổi thọ gì đó, dù nàng biết Hạ Thiên có thể làm được. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, Hạ Thiên sẽ không tùy tiện kéo dài tuổi tho cho người ta, đừng nói đến một trưởng thôn xa lạ như vậy, ngay cả ông nội của nàng, Hạ Thiên cũng không đồng ý nữa.
“Nào, tiểu muội chân dài, tiếp tục uống bia đi.” Hạ Thiên một tay ôm Ninh Nhụy Nhụy, một tay đút nàng uống bia.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không từ chối, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trong lúc nhất thời hơi rối rắm, bởi vì nàng đã nhận ra, sơn thôn nghèo nàn hẻo lánh này, cũng không thể coi là hương thôn thuần phác, mà là rất có thể có một vài tội ác mà người ngoài không biết.
Thật ra, liên hệ với lần trước gặp phải cướp ở sườn núi, có thể nhìn ra một số vấn đề, bây giờ, những lời này của trưởng thôn, những việc Lam Lam từng trải qua, đều đủ để chứng minh nơi này phức tạp hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
“Tiểu muội chân dài, ăn cho no đi, như vậy dáng người của cô mới có thể đẹp hơn, đừng nghĩ đến mấy chuyện nhỏ đó, dù sao trên thế giới này không có chuyện gì mà ta không thể giải quyết được.” Hạ Thiên lại đút thêm một miếng thịt vào miệng Ninh Nhụy Nhụy, đồng thời còn lười biếng nói một câu như vậy.
Ninh Nhụy Nhụy đầu tiên là ngẩn người, lập tức hiểu ra Hạ Thiên vừa nãy có thể đã nghe thấy đối thoại giữa nàng và trưởng thôn, mà rất rõ ràng, tên sắc lang này từ trước đến này đều không ngốc, cho nên hắn cũng biết bây giờ nàng đang nghĩ gì.
Sau đó, Ninh Nhụy Nhụy cũng nhận ra, hình như bản thân thật sự suy nghĩ quá nhiều, dựa vào năng lực bây giờ của nàng, bất kể nơi này có vấn đề gì, trên cơ bản đều không cần lo lắng, huống chi, còn có Hạ Thiên ở đây, quả thật không cần phải lo lắng gì cả.
“Ngươi có thể trước tiên giúp ta điều tra tình hình của ba mẹ Lam Lam một chút được không?” Ninh Nhụy Nhụy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Được.” Hạ Thiên cũng đồng ý chuyện này, dù sao chuyện cũng không cần hắn làm, gửi tin nhắn cho bé ngoan là được rồi.
Mặc dù ngay cả tên của ba mẹ Lam Lam là gì hắn cũng không biết, nhưng hắn không quan tâm chút nào, bé ngoan giỏi như vậy, nhất định sẽ tự mình điều tra ra, dù sao bé ngoan đã là một hacker thành thục, có thể tự tìm kiếm tư liệu.
Hạ Thiên gửi tin cho bé ngoan, sau đó tiếp tục ăn với Ninh Nhụy Nhụy, tóm lại cuối cùng nồi lẩu ăn hết không còn gì, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đều ăn rất nhiều, mà cơ thể bé nhỏ kia của Lam Lam cũng ăn vào không ít, cuối cùng Lam Lam ngủ luôn trong sân.
Ninh Nhụy Nhụy đi vào nhà lấy một tấm chăn đắp cho Lam Lam, sau đó, nàng cũng ngồi trong sân với Hạ Thiên, ừm, nàng không ngủ, ngược lại Hạ Thiên đang nằm gối lên đùi nàng.
“Trên bầu trời này lại có thể nhìn thấy sao.” Ninh Nhụy Nhụy lẩm bẩm một mình, bởi vì nàng vừa ngẩng đầu đã thấy bầu trời đầy sao, mà trong thành phố rất khó nhìn thấy.
“Tiểu muội chân dài, cô xem, có máy bay.” Hạ Thiên lười biếng nói.
Máy bay?
Ninh Nhụy Nhụy ngẩn người, sau đó, nàng thật sự nhìn thấy một chiếc máy bay xuất hiện trong tầm mắt, hơn nữa đó rõ ràng không phải là máy bay trực thăng, mà giống như là một chiếc máy bay hành khách, nhưng lúc này tình hình của chiếc máy bay này rõ ràng không bình thường lắm, bởi vì nó đang lao xuống đây với vận tốc rất nhanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận