Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3033: Ai nói ta không hiểu?

“Vị sư tổ này của ngươi đúng là lợi hại.”
Triệu Thanh Thanh nhìn thân hình lão giả râu dài chậm rãi tiêu tán, hơi lo lắng nói: “Sư phụ, ngươi không ra tay ngăn cản sao?”
“Ngăn cản cái gì?” Hạ Thiên không hiểu hỏi.
Triệu Thanh Thanh đáp: “Thì chuyện ông ấy quyết chiến với sư phụ ngươi đấy. Vừa rồi ông ấy còn nói muốn phân sinh tử.”
“Quyết hay không quyết chiến tùy bọn họ.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nhưng muốn phân sinh tử thì không thể nào.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Triệu Thanh Thanh không hiểu.
Hạ Thiên nói: “Bất kể thế nào, năm đó đại sư phụ đích thật đã từ bỏ sư phụ của mình. Đây là khúc mắc giữa bọn họ, ta không tiện nhúng tay. Tuy nhiên, đại sư phụ là sư phụ của ta, ta không thể nào để người khác giết ông ấy được.”
“Cho nên, vì sao vừa nãy ngươi lại không ngăn cản?” Triệu Thanh Thanh lại hỏi.
Hạ Thiên hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi biết ta không ngăn cản?”
“Sư phụ, chẳng lẽ ngươi…” Triệu Thanh Thanh không khỏi mở to mắt, dường như đoán được thứ gì đó: “Ngươi đã sớm giấu đại sư phụ của ngươi đi chỗ khác?”
“Thanh Thanh nha đầu, tại sao ngươi lại trở nên ngốc như thế?” Hạ Thiên bó tay, lắc đầu nói: “Ta giấu ông ấy làm gì? Việc bọn họ quyết chiến không cách nào tránh khỏi. Nếu không sớm giải quyết, đại sư phụ của ta sẽ tích tụ khó chịu. Cho nên, bọn họ nhất định phải đánh một trận.”
Triệu Thanh Thanh nghe đến hồ đồ: “Ngươi để mặc bọn họ đánh một trận, lại còn dùng phương thức quyết sinh tử, ngươi cũng không đến đó xem qua, còn nói là đã ngăn cản, tại sao ta nghe mãi mà không hiểu?”
“Thanh Thanh tỷ, ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Triệu Tửu Nhi chen vào: “Đại phôi đản, nhất định ngươi nhân lúc người ta không chú ý đã động tay động chân lên người lão gia gia kia.”
Hạ Thiên hơi cảm thán: “Thanh Thanh nha đầu, chút chuyện nhỏ thế mà ngươi còn không hiểu.”
“Ai nói.” Triệu Thanh Thanh không phục: “Ta chỉ là giả bộ không hiểu, làm nền cho cơ trí anh minh của sư phụ ngươi mà thôi. Chút chuyện nhỏ đó tính là gì chứ.”
Triệu Tửu Nhi: “…”
“Nhưng sư phụ, vị sư tổ này của ngươi có thể thân hóa hư ảnh, trực tiếp biến mất, tu vi nhất định không thấp.” Triệu Thanh Thanh nháy mắt với Hạ Thiên: “Đại sư phụ ngươi có đối phó được không?”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Đó chỉ là một lão đầu nhi chỉ biết chút y thuật mà thôi, nửa lạng tám cân với đại sư phụ của ta.”
“Không thể nào.”
Triệu Thanh Thanh không tin, tiếp tục tranh luận: “Nếu như ông ta chỉ là người bình thường, tại sao ông ta lại có thể biến mất? Ta không làm được.”
“Ngươi không làm được không phải vì ngươi không có năng lực mà là ngươi không học môn công pháp kia.” Hạ Thiên hời hợt nói: “Chỉ cần ngươi học được một hai loại thân pháp này, ngươi tự nhiên cũng có thể dùng.”
Ánh mắt Triệu Thanh Thanh sáng lên, ôm lấy hai tay Hạ Thiên: “Sư phụ, ngươi mau dạy cho ta đi.”
“Học cũng không có tác dụng gì đâu.” Hạ Thiên đáp lại: “Ngoại trừ dùng để làm bộ, cũng chẳng còn gì khác, còn kém xa Phiêu Miễu Bộ và Chỉ Xích Thiên Nhai.”
Triệu Tửu Nhi tức giận nhìn Hạ Thiên: “Đại phôi đãn, ngươi đúng là cái gì cũng không hiểu. Làm được như vậy đẹp trai biết bao nhiêu. Giả bộ cũng được, còn muốn cái gì nữa?”
“Đẹp trai là do trời sinh, giống như ta vậy, có giả bộ như thế nào cũng không ra được.” Hạ Thiên khinh thường, thuận miệng phản bác: “Hơn nữa, mấy loại thân pháp này tiêu hao linh khí không nói, còn dễ dàng bị người ta đè xuống đất ma sát. Vừa rồi, ta ít nhất có một trăm cách xử lý lão đầu nhi kia, chỉ là không cần thiết thôi.”
Triệu Thanh Thanh suy nghĩ, nói như vậy, thật sự nàng cũng không cần thiết phải học. Bây giờ nàng ngay cả Phiêu Miễu Bộ còn dùng chưa quen.
“Thôi đi, đại phôi đản, ta thấy ngươi không biết làm thì có.” Tuổi Triệu Tửu Nhi còn nhỏ, vẫn thích những thứ những thứ thu hút ánh mắt: “Không thì, ngươi sử dụng cho ta xem một chút đi.”
Hạ Thiên cũng lười so đo với đứa bé này, chỉ khinh thường nói: “Thứ ta biết có nhiều lắm, không cần thiết cho ngươi xem.”
“Sư phụ, nếu sư tổ ngươi…” Triệu Thanh Thanh nghĩ đến một vấn đề, vừa định lên tiếng đã bị Hạ Thiên cắt ngang.
Hạ Thiên bất mãn nói: “Ông ta không phải sư tổ của ta. Đại sư phụ còn không nhận ông ta, ta lại càng không có lý do nhận ông ta.”
“Nếu lão tiên sinh kia là người bình thường, vừa rồi ông ta đã làm như thế nào?” Triệu Thanh Thanh đổi giọng.
“Ông ta không làm được, nhưng cổ trùng trong cơ thể ông ta làm được.” Hạ Thiên giải thích một câu.
Lông mày Triệu Thanh Thanh cau lại, hơi kinh ngạc hỏi: “Trong cơ thể ông ta có cổ chủ?”
“Thật ra, ông ta không phải đại nạn đã tới mà là đại nạn qua lâu rồi.” Ánh mắt Hạ Thiên rất bình tĩnh, giống như đang nói đến một việc rất bình thường: “Ông ta chỉ dựa vào cổ trùng sống đến ngày hôm nay mà thôi.”
Triệu Thanh Thanh hơi hồ đồ: ‘Vậy vì sao ông ta còn nói đại nạn sắp đến?”
“Bởi vì cổ trùng sắp chết chứ sao.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cổ trùng bình thường, tuổi thọ cũng chỉ trong vòng mười năm. Cao cấp hơn, đại khái khoảng sáu mươi năm. Có thể sống đến sáu mươi năm trở lên, đó chính là cấp bậc cổ vương.”
Triệu Thanh Thanh lại hỏi: “Cổ hoàng vạn năm mà chúng ta gặp trước đó thì như thế nào?”
“Thì khoác lác chứ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận