Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3350: Kiếm khí đó chẳng khác nào pháo hoa

Một kiếm này, đại khí bàng bạc, rất giống một kiếm đường đường chính chính.
Kiếm còn chưa chém xuống nhưng nhìn kiếm khí ngút trời, người ta sẽ vô thức cảm thấy nó sẽ bổ về phía mình, từ đó không tự chủ được mà sinh lòng sợ hãi.
“Kiếm khí như thế, chỉ sợ chúng ta phải chết mất.” Tào Thiển Thiển vừa nói xong, hai mắt trở nên trắng dã.
Khi sắp ngất, Hạ Thiên tiện tay giúp đỡ nàng một chút mới khiến cho nàng khôi phục tỉnh táo.
Bên trong tàn cảnh U Minh, không ít người và thế lực đều nhìn thấy kiếm khí xung thiên, sinh lòng kiêng kỵ, quyết định tị nhi viễn chi, đồng thời cũng có người lặng lẽ đến gần, dự định đục nước béo cò.
“Nhìn kiếm khí, hẳn Tào điên đang nổi bão.” Trương Lăng Linh không tự chủ được cau mày: “Không biết là ai lại có thể chọc giận ông ta, đúng là hiếm thấy. Chúng ta qua đó nhìn một chút đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng cau mày, không biết vì sao nàng luôn có cảm giác dẫn phát tình huống này chỉ có một người.
Chỉ là vì sao người kia lại ở đây?
Không nghĩ ra.
Cũng không có đạo lý.
Chẳng lẽ hắn đến tìm nàng?
Ninh Nhụy Nhụy vừa nghĩ đến đây, không khỏi có chút nhịn không được mà cười lên.
Điều này sao có thể? Hẳn là do nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cẩn thận nghĩ lại, nàng cảm thấy bản thân có điểm gì là lạ. Chẳng lẽ nàng nhớ hắn rồi?
Không, không không, nhất định là không.
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu, trong nháy mắt trăm ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, sau đó, nàng lại bác bỏ toàn bộ suy nghĩ đó.
Trong lúc nàng đang phân tâm, dưới chân bỗng nhiên vang lên một tiếng răng rắc.
Ninh Nhụy Nhụy lập tức bừng tỉnh, cảm nhận được sự không ổn.
Ở đây chính là hiểm cảnh, lúc nào cũng có thể rơi vào cạm bẫy, thế mà nàng lại phân tâm.
Cúi đầu nhìn lại, hai chân của nàng đã giẫm vào vùng bùn.
Đằng trước không còn bóng dáng của Trương Lăng Linh.
Lần này không ổn rồi. Trước đó, nàng đã sớm nghe Trương Lăng Linh nhắc nhở qua.
Bên trong tàng cảnh U Minh, bùn âm Hồn trải rộng, sẽ có người từng chút một kéo nàng vào hầm, sau đó linh hồn bị hấp thu sạch sẽ.
Một số người thì bị phong ấn trong bùn, cuối cùng trở thành một tượng đá bất tử bất diệt.
Có vũng bùn lại có độc…
Bây giờ còn chưa rõ ràng lắm vũng bùn này là loại nào?
Ninh Nhụy Nhụy thở ra một hơi, chậm rãi bình tâm tĩnh khí.
Gặp chuyện tuyệt đối không thể hoảng, cũng không thể gấp.
Đây là thái độ ứng đối với nguy cơ mà nàng học được từ Hạ Thiên khi còn ở bí cảnh Quy Khư.
Tuy nói Hạ Thiên bình tĩnh là nhờ hắn có năng lực mạnh đến nghịch thiên, nhưng gặp nguy không loạn mới có thể tìm được thời cơ thoát khốn. Lúc này thấp thỏm lo âu chỉ ngồi chờ chết mà thôi.
Ninh Nhụy Nhụy vận chuyển linh khí toàn thân, nhất là hai chân đã bị dính chặt vào bùn âm Hồn, thừa dịp bây giờ còn chưa bị kéo lại, nàng phải tranh thủ thoát khỏi.
“Phốc!” Đúng vào lúc này, cách đó không vang lên một tiếng chế giễu.
“Ai?” Ninh Nhụy Nhụy rõ ràng cảm nhận được có người đang núp xung quanh, không khỏi hét lớn một tiếng: “Nếu ngươi còn không ra đây, đừng trách ta không khách sáo.”
“Ngươi không khách sáo với ta như thế nào?” Một âm thanh âm dương quái khí vang lên, có chút trào phúng: “Rơi trúng vũng bùn âm Hồn, ngươi không cho rằng mình còn có dư lực ra tay với ta sao?”
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn lại, phát hiện là một nữ nhân tóc ngắn mặc quần áo bó màu đen, ánh mắt bất thiện nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi muốn làm gì?” Ninh Nhụy Nhụy có chút khó hiểu. Nàng hoàn toàn không biết nữ nhân này, tại sao lại có địch ý mãnh liệt với nàng như thế?
Nữ nhân kia cười lạnh một tiếng, rút một con dao ba cạnh từ trong ngực ra, chậm rãi bước đến gần Ninh Nhụy Nhụy: “Tàn cảnh này là của Nhạc gia chúng ta, người nào trà trộn vào cũng đều phải chết.”
“Ngươi là người của Nhạc gia, một trong tứ giới trấn thủ sứ?” Ninh Nhụy Nhụy đã từng nghe Trương Lăng Linh giới thiệu về tứ giới trấn thủ sứ. Đây là bốn gia tộc lấy bảo hộ tàn cảnh U Minh làm sứ mệnh, theo thứ tự là Tiêu gia, Tào gia, Nhạc gia và Ninh gia.
Sau khi tổ tiên Tiêu gia tìm được bí cảnh Thiên Cung, chướng mắt tàn cảnh U Minh, trực tiếp rời khỏi cái gọi là tứ giới trấn thủ sứ.
Về phần Ninh gia, hoàn toàn không có quan hệ với Ninh Nhụy Nhụy, bởi vì Ninh gia đã bị diệt tộc bảy tám chục năm trước.
“Chà, ngươi còn biết cả tứ giới trấn thủ sứ, vậy ta càng không thể lưu lại ngươi.” Nụ cười trên mặt Nhạc Nhất San lại càng lạnh hơn. Nàng ta nhảy lên, con dao ba cạnh trong tay lập tức đâm vào cái cổ trắng như tuyết của Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy muốn tránh, đáng tiếc thân hình đã bị định trụ, hoàn toàn tránh không được.
“Lần này phải chết rồi sao?”

“Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu.”
Hạ Thiên khinh thường nói với Tào Thiển Thiển: “Chút kiếm khí đó chẳng khác nào pháo hoa.”
“Pháo, pháo hoa?”
Tào Thiển Thiển kinh ngạc trừng mắt nhìn Hạ Thiên, thật sự có chút khó mà lý giải được. Kiếm khí này đã lớn đến mức hù chết người, hắn lại còn tâm trạng nói đùa.
“Chỉ là màu sắc không được dễ nhìn cho lắm.” Hạ Thiên nhìn kiếm khí trùng thiên, cười nói: “Vợ Hinh Hinh đặc biệt thích pháo hoa, nhưng nàng lại thích màu hồng hơn.”
“Tiểu tử, ngươi dám sỉ nhục ta như thế.” Tào lão đầu nói thế nào cũng là Kiếm thánh nhất đại. Bây giờ lại bị một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đùa giỡn, nếu cơn giận này mà không xả, lão không còn mặt mũi nhìn người khác: “Nhật nguyệt kỳ trung, nhất kiếm trảm không.”
Kiếm khí xung thiên đột nhiên gấp khúc, giống như roi, mang theo thần uy lẫm liệt thế không thể đỡ quét về phía Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận