Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4335: Ngươi ngại mình chết không đủ thảm sao

“Ngươi là ai?” Dạ Mộng Bạch cảm thấy người này hoàn toàn khác biệt với những người tầm thường trước đó, trên người tản ra một luồng sát khí khiến người ta không rét mà run.
Hạ Thiên nhìn người mang mặt nạ trắng, khó chịu nói: “Ngươi chính là tên Chưởng ti gì đó hay là tên ngốc kia?”
“Bổn tọa chính là Chưởng ti Tiên Luật Ti, Tính Mệnh, người ta hay gọi là Mệnh Vô Thường, các ngươi cũng có thể gọi ta là Vô Thường đại trưởng lão.” Người mặt trắng tự xưng tên họ, sau đó cười ha hả: “Các ngươi đều là do ta đưa đến. Tàn khư Chân Tiên này cũng là do ta bố trí, mục đích chỉ có hai điều. Thứ nhất là khôi phục công pháp Nghịch Thiên Thần Châm, thứ hai là để kích hoạt cái đỉnh này. Bây giờ xem ra, các ngươi làm không tệ.”
Nói xong, Mệnh Vô Thường quay sang nhìn Kim Mộc Phong và Hạ Vô Kỵ, cười nói: “Nhất là các ngươi, các ngươi đã làm rất tốt, nhưng các ngươi có thể giải thích vì sao các ngươi lại ở trong kết giới tam bảo các hay không? Mệnh lệnh của bổn tọa là dẫn ba người bọn họ vào trong đỉnh, sau đó các ngươi tự động rời đi, đúng chứ?”
Kim Mộc Phong biến sắc, nhưng vẫn quỳ xuống đáp: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Ta bị đội trưởng Vô Thường Vệ đánh xuống đây, cũng không phải do ta muốn.”
“Ngươi muốn chơi trò chết không có đối chứng với ta?” Mệnh Vô Thường cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay chộp lấy Kim Mộc Phong từ trong kết giới ra: “Ngươi công tội bù nhau. Lần này ta không giết ngươi, ngươi mau trở về Ngũ Hành Giới của ngươi đi. Trong vòng ngàn năm không cho phép ngươi đến liên minh tu tiên.”
“Đa tạ Chưởng ti đại nhân đã không giết.” Mồ hôi Kim Mộc Phong rơi như mưa, không dám có nửa điểm oán hận.
Mệnh Vô Thường đánh ra một màn sương mù màu đen vào người Kim Mộc Phong, sau đó truyền tống hắn đi.
“Ngươi cũng giống như vậy, mau quay về Già Long Tự mà tu luyện đi.” Ông ta quay sang nhìn Hạ Vô Kỵ, nhưng cái gì cũng không nói, trực tiếp mang hắn từ trong kết giới ra, tiện tay truyền tống đi.
Dạ Mộng Bạch cau mày, lạnh lùng nói: “Mệnh Vô Thường, ngươi tự tiện thiết kế cạm bẫy, hại đồng đạo liên minh. Ngươi làm như vậy là vi phạm với tiên luật.”
“Ta là Chưởng ti của Tiên Luật Ti, ta chính là tiên luật.” Mệnh Vô Thường cười ha hả, khinh thường nói: “Nếu ngươi không phục, bây giờ bổn tọa có thể phán ngươi vi phạm thiên điều, thiêu đốt thần thức của ngươi bên trong chính pháp.”
Dạ Mộng Bạch thản nhiên nói: “Vậy thì ngươi phán đi.”
“Không vội, dù sao ngươi vẫn còn hữu dụng đối với bổn tọa.” Mệnh Vô Thường mang Dạ Mộng Bạch ra khỏi kết giới, đánh vào một luồng khí tức màu đen, sau đó truyền tống đi.
Khúc Yên Nhiên nhìn Mệnh Vô Thường, bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi. Ta đụng phải một bóng đen mặt trắng. Sau khi tỉnh lại thì đã đến nơi này. Bóng đen mặt trắng đó chính là ngươi.”
“Ồn ào quá.”
Mệnh Vô Thường lười nói nhảm với Khúc Yên Nhiên, tiện tay điểm nàng hôn mê.
“Có biết vì sao ta để lại một mình ngươi không?” Mệnh Vô Thường cười như không cười nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu: “Đương nhiên biết.”
Mệnh Vô Thường nghe xong câu trả lời, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Ngươi biết?”
Tiếp theo, ông ta cười nhạo, nét mặt giống như người lớn nghe được một đứa bé đang khoác lác: ‘Ngươi hãy nói một chút xem.”
Hạ Thiên đáp: “Đương nhiên là để xử lý ngươi.”
“Ha ha... Ha ha ha ha ha ha!”
Mệnh Vô Thường nhịn không được ngửa mặt lên trời bắt đầu cười dài, trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường: “Nghịch Thiên Bát Châm và Băng Hỏa linh thể của ngươi đều không dùng được. Ngươi lấy cái gì mà xử lý bản tọa chứ?”
“Ai nói không dùng được?” Hạ Thiên mỉm cười trả lời: “Bây giờ ta sẽ dùng nó để tiễn ngươi về Tây Thiên.”
“Ngươi không cần cố làm ra vẻ.” Mệnh Vô Thường cũng không bị Hạ Thiên dọa sợ, ngược lại càng thêm khinh thường: “Ngươi chẳng những cuồng vọng, hơn nữa còn rất vô tri. Ngoại trừ Nghịch Thiên Bát Châm và Băng Hỏa linh thể, ngươi hoàn toàn không còn gì khác.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu quả thật như vậy, ngươi cần chi phải chơi nhiều chiêu lòe loẹt như thế?”
Mệnh Vô Thường lạnh lùng nói: “Bổn tọa chỉ bắt ngươi làm thí nghiệm. Bằng không, khi ngươi đến địa tâm thế giới, ta đã giết ngươi rồi.”
“Bóng đen mặt trắng kia quả nhiên là ngươi.” Gương mặt Hạ Thiên hiếm khi nghiêm túc: “Vậy ngươi lại càng chắc chắn phải chết. Mặc kệ ngươi chơi chiêu gì cũng vô dụng thôi.”
Mệnh Vô Thường lười nói nhảm với Hạ Thiên: “Bổn tọa không rảnh cãi nhau với ngươi. Nếu ngươi không muốn đám nữ nhân kia của ngươi chết hết, tốt nhất ngươi nên dựa theo lời bổn tọa mà làm.” Nói xong, ông ta tiện tay chỉ Khúc Yên Nhiên: ‘Người này là Thái âm chi thể. Ngươi và nàng ta song tu, có thể nâng cao phẩm giai Băng Hỏa linh thể của ngươi. Từ đó trở thành đạo thể vô thượng. Tiếp theo, ngươi hãy dùng ba thức trong Nghịch Thiên Thần Châm, tiếp tục kích hoạt đại đỉnh. Chỉ cần ngươi hoàn thành những việc này, bổn tọa có thể tha cho ngươi một mạng. Ngươi và nữ nhân của ngươi cũng sẽ bình yên vô sự.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Nếu ngươi đã sớm chú ý đến ta, vậy thì ngươi đừng nên phạm sai lầm. Xưa nay ta không tiếp nhận bất cứ uy hiếp gì.”
“Đây không phải uy hiếp mà là mệnh lệnh của bổn tọa.”
Mệnh Vô Thường lạnh lùng nói: “Bổn tọa chẳng những là Chưởng ti Tiên Luật Ti, chấp chưởng Sinh Tử Bạc. Sinh tử của các ngươi chẳng qua chỉ một bút của ta mà thôi.”
Hạ Thiên bóp nắm tay, cười nói: “Để ngươi chết cũng chỉ là chuyện của một nắm đấm thôi mà.”
“Đúng là không biết điều. Trước hết ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn vị Phù Diêu Tiên Tử kia chết như thế nào.”
Nói xong, ông ta phun ra một chùm sương trắng, bên trên hiện lên hình ảnh của Phù Diêu Tiên Tử. Nàng dường như đang tham gia một bữa tiệc, nhưng tình huống không ổn, đang bị hơn mười người vây công.
Mệnh Vô Thường hừ lạnh một tiếng, từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ, trong lòng bàn tay cũng xuất hiện một cây bút.
“Ngươi nghĩ thông suốt chưa? Chỉ cần bổn tọa hạ bút, nàng ấy sẽ chết ngay tại chỗ, hồn phi phách tán, thậm chí không có cơ hội luân hồi.”
Mệnh Vô Thường hơi nheo mắt, lạnh nhạt nói.
Hạ Thiên cũng lạnh lùng đáp lại: “Xem ra ngươi ngại mình chết không đủ nhanh, cũng không đủ thảm.”
“Ngươi nổi giận nhưng ngươi còn có thể làm như thế nào?”
Mệnh Vô Thường cười nhạo, lập tức viết xuống tên của Phù Diêu Tiên Tử, rồi đánh một dấu chéo thật to: “Ngươi đang ở bên trong kết giới của bổn tọa, hoàn toàn không thể ra ngoài. Cho dù ta giết chết nữ nhân của ngươi, ngươi có thể làm… A?”
Bành. Một nắm đấm của Hạ Thiên đập thẳng vào mặt Mệnh Vô Thường, trực tiếp đánh bay ông ta ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận