Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1735. Gặp ác mộng

“Này, ngươi làm gì thế?” A Cửu đột nhiên có chút luống cuống, nàng bắt đầu cảm thấy, kế tiếp có thể sẽ xảy ra một chút chuyện khiến cho nàng hơi sợ hãi, mà nàng dường như cũng không có cách nào ngăn cản được.
“Ồ? Cửu nha đầu, bây giờ tim của ngươi đập rất nhanh đó.” Hạ Thiên đang nằm bên cạnh, chợt đứng dậy, nhìn A Cửu, “Ngươi phát bệnh sao?”
“Ngươi mới bị bệnh á!” A Cửu nghiến răng nghiến lợi, tên bệnh tâm thần này, với dáng vẻ bây giờ của hắn, làm sao tim nàng lại không đập rộn lên được chứ?
“A, Cửu nha đầu ngươi quả nhiên có bệnh.” Vẻ mặt của Hạ Thiên trông rất thành thật, “Nếu không thì ngươi làm sao lại cảm thấy ta bị bệnh chứ? Ta là thần y, sẽ không bị bệnh.”
“Ta lười nói chuyện với ngươi!” A Cửu có chút tức giận, “Ngươi thả ta ra.”
“Này, ta ngủ một giấc rồi nói.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm, tiếp đó đã nhắm mắt lại, “Cửu nha đầu ngươi đừng động, ta thích ôm vợ ngủ.”
“Ta không phải là vợ của ngươi!” A Cửu tức giận nói.
“Ta biết ngươi không phải, có điều vóc dáng của ngươi không tệ, ta có thể chấp nhận một chút.” âm thanh của Hạ Thiên càng ngày càng nhỏ, dường như thật sự đã ngủ thiếp đi.
A Cửu rất tức giận, hắn có biết nói tiếng người không?
Chấp nhận một chút?
Tên khốn này sàm sở nàng, làm sao hắn còn lộ ra dáng vẻ như rất thiệt thòi chứ?
“Ngươi thả ta ra!”
“Này, đừng ngủ!”
“Tên khốn, bảo ngươi thả ta ra!”
“Ta đánh ngươi !”
......
A Cửu vừa mới bắt đầu đã giãy dụa, sau đó trực tiếp ra tay, nhưng, cũng không có hiệu quả gì, trông dáng vẻ của Hạ Thiên như ngủ rất say, mà A Cửu nói là làm, thật ra cũng không dám xuống nặng tay, điều đó không có chút tác dụng gì đối với Hạ Thiên.
A Cửu bận rộn mấy phút, cuối cùng nàng đã từ bỏ, mà nàng có chút nghĩ mãi không ra, có phải hắn đang giả bộ ngủ hay không? Buổi chiều mới gối đầu ngủ trên đùi nàng mấy tiếng, tại sao bây giờ lại mệt rã rời như vậy chứ?
Có điều, suy nghĩ lại trước đó Hạ Thiên mang theo nàng bay từ Vọng Cảng đến đây, dường như rất hao tổn thể lực, từ góc độ kia mà nói, tên khốn này thật sự có thể rất mệt mỏi.
Kỳ thực bây giờ, A Cửu cũng bắt đầu cảm giác được mệt mỏi, ánh mắt của nàng dần dần có chút không mở ra được, nhưng nàng không dám ngủ, cứ lo lắng bản thản ngủ thiếp đi, tiếp theo vừa tỉnh lại, có thể thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi.
Thế là, A Cửu cứ như vậy cứng rắn chống đỡ, để cho bản thân không được ngủ, vẫn không biết vì sao nàng đang nằm ở trong ngực của Hạ Thiên, lại có cảm giác càng ngày càng mệt mỏi, đó là một loại cảm giác rất kỳ lạ, đại não của nàng rõ ràng nói vô số lần với chính mình, phải cảnh giác, không thể buông lỏng.
Nhưng, cơ thể lại dường như càng thành thật hơn so với đại não, vì thân thể của nàng đã không tự chủ được, bắt đầu buông lỏng, thân thể của nàng dường như rất thích ứng tình trạng hiện tại, cơ thể của nàng khá thoải mái dễ chịu với cảnh vật vào thời điểm này.
Cứ như vậy, cơ thể và đại não bắt đầu gian khổ chiến đấu anh dũng, cuối cùng, cơ thể chiếm được lợi thế, mà đầu óc của nàng, cuối cùng đã từ bỏ chống cự.
A Cửu ngủ thiếp đi, nhưng ngủ đối với nàng mà nói, lại dường như cũng không phải chuyện tốt gì, vì nàng lại bắt đầu gặp ác mộng.
Nàng không phải lần đầu tiên gặp ác mộng như vậy, mà nội dung của ác mộng này cũng không mới mẻ gì đối với này, vì ác mộng kia chính là những việc từng xảy ra mười mấy năm trước kia, mà trong những năm này, nàng từng tạo ra giấc mộng này vô số lần, mỗi một lần, ở trong mơ, nàng vẫn không có thể ra sức, mà mỗi một lần như vậy, khi nàng tỉnh lại, sẽ càng thêm hận Hạ Thiên.
“Mau tỉnh, mau tỉnh, đây là mộng, đây là mộng......” Trong mộng, A Cửu mỗi lần đều biết mình đang nằm mơ, nhưng bản thân vẫn không thể tỉnh lại, dường như mỗi lần đều phải để cho cơn ác mộng qua đi, mới có thể tỉnh giấc.
Từng hình ảnh quen thuộc kia, lần nữa tái hiện ở trước mắt nàng, rõ ràng là nằm mơ, nhưng chuyện đó lại tái diễn rất chân thực vì nó từng xảy ra.
“Không, không muốn......” Ở trong mơ, A Cửu vô số lần cầu khẩn, vẫn như cũ không cách nào thay đổi kết quả, trong lúc vô tình, nàng đã rơi nước mắt đầy mặt, mà nàng vẫn không thể tỉnh lại.
“Nhanh kết thúc một chút, nhanh lên......” A Cửu đang cầu khẩn, nhưng lại không biết bản thân đang cầu khẩn ai, là chính nàng, hay Hạ Thiên?
Không biết qua bao lâu, từng hình ảnh quen thuộc kia, cuối cùng đã đi tới kết thúc, mà ác mộng của nàng, cuối cùng đã kết thúc.
Nhưng, lần này, ác mộng lại thay đổi, Hạ Thiên ở trong mơ hóa thân thành ác ma, đột nhiên quay người, nhào về phía nàng.
“Thả ta ra, thả ta ra, cầm thú Hạ Thiên ngươi, tên khốn, thả ta ra......” A Cửu kịch liệt giãy dụa, ra sức phản kháng, vừa xé vừa cắn về phía Hạ Thiên, nhưng điều đó dường như vẫn không có hiệu quả gì.
Mà nàng sắp gặp tất cả cảnh ngộ tiểu thư đã từng trải qua, sau đó, nàng mới tỉnh giấc.
“Cửu nha đầu, ngươi còn có thể cắn người sao?” âm thanh quen thuộc vang lên, A Cửu phát hiện mình đang ở trong ngực Hạ Thiên, quần áo còn nguyên vẹn, Hạ Thiên rõ ràng cũng không có làm cái gì đối với nàng.
Nhưng bây giờ, nàng lại giống như bị rắn cắn, đột nhiên bật dậy từ trong ngực của Hạ Thiên, tiếp theo trực tiếp bay ra khỏi hố tuyết.
Gió lạnh thổi vào mặt, A Cửu vẫn như cũ rơi nước mắt đầy mặt.
Không thể nào quên được.
Thật sự không thể quên được.
Nàng thật sự làm không được!
A Cửu trực tiếp bay xuống núi tuyết, ngẩng đầu nhìn trời, nắng sớm hơi lộ ra, bây giờ đã là buổi sáng ngày hôm sau, mà nàng nằm ở trong ngực của Hạ Thiên, gặp phải ác mộng một buổi tối.
Cuối cùng, nàng lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
“A Cửu, làm sao vậy?” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh quen thuộc của tiểu thư, vẫn điềm đạm, ôn hòa như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận