Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2715: Chờ xem trò vui

Ngay khi cái tên này được nhắc đến, thái độ của đại diện tán tu trong đại điện trở nên khác hẳn.
Có người chưa từng nghe qua tên Hạ Thiên, cho nên vẻ mặt ai nấy cũng đều ngơ ngác.
Nhưng có người lại biết Hạ Thiên, vì thế tất cả đều kinh ngạc.
Còn có người sớm biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng vẻ mặt lại không hề lộ vẻ khác thường, chỉ có thể làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn qua khiến người ta phải bật cười.
Nhậm chưởng giáo quan sát hết thần thái của từng người, trong lòng lại càng nắm chắc.
“Hạ Thiên là tiền bối của phúc địa động thiên nào thế?” Hải đại hòa thượng sửng sốt vài giây, khó hiểu hỏi: “Tại sao ta chưa hề nghe nói qua như thế?”
Mấy người khác cũng phụ họa theo, bọn họ hình như cũng chưa từng nghe nói qua người này.
Nhậm chưởng giáo chậm rãi giải thích: “Tu vi của Hạ Thiên cao hơn chúng ta, nhưng hắn không phải tiền bối tu tiên mà là một vị thần y.”
“Ngươi chỉ biết nói bậy mà thôi.” Triệu tiên cô nghe Nhậm chưởng giáo nói xong, không khỏi tức giận chỉ vào ông mà mắng: “Ta nghe nói thần y chữa bệnh cho thú, cho người, thậm chí cho cây cũng có, nhưng làm gì có thần y chữa linh mạch? Chỉ sợ là thần côn thì có.”
“Nhậm chưởng giáo, kỹ xảo lái sang chuyện khác của ngươi quá vụng về.”
“Linh mạch là thứ hư ảo, không có thực thể, làm sao mà chữa?”
“Đúng, tại sao ngươi không nói hắn ngay cả trời cũng chữa khỏi đi?”
“Ta thấy ngươi chỉ tùy tiện biên tập một câu chuyện để lừa gạt chúng ta.”
“Nói như vậy, ngươi hãy trực tiếp mời vị cao nhân đó ra cho chúng ta nhìn qua một chút.”
“…”
Đại diện tán tu cùng nhau chỉ trích Nhậm chưởng giáo, thái độ giống như muốn bức ông thoái vị.
Trong lòng Nhậm chưởng giáo lại càng tin tưởng phán đoán của mình, nhưng hiện tại ông không cách nào gọi Hạ Thiên xuất hiện. Ông cũng đoán được Ảnh Tông nhất định đã dùng thủ đoạn nào đó lưu Hạ Thiên lại.
“Hạ cư sĩ đang ở trên núi, nhưng hắn đang có một số chuyện cần phải xử lý, tạm thời không có ở trong đại điện.” Nhậm chưởng giáo không nhanh không chậm nói: “Nếu các vị muốn gặp hắn, chờ đại hội Ẩn Tiên kết thúc, bần đạo có thể dẫn kiến.”
Hải đại hòa thượng không khỏi cười nhạo: “Nhậm chưởng giáo, ngươi nói sao nghe buồn cười quá. Ở đây chính là Chung Nam Sơn, còn có chuyện gì quan trọng hơn đại hội Ẩn Tiên chứ. Ta thấy hoàn toàn không có người này, ngươi đang cố ý trêu chọc chúng ta.”
“Nhậm chưởng giáo, đầu tiên ngươi cắt định mức linh khí của chúng ta xuống còn một nửa. Điều này cũng không sao, chỉ cần lý do chính đáng là được. Chúng ta cũng không phải là người không biết nói lý.” Nam tử thanh tú giang hai tay, cười nói: “Nhưng ngươi lại quy nguyên nhân giảm định mức linh khí xuống còn một nửa cho Hạ Thiên, lại không cho chúng ta gặp hắn, lý do này thật sự quá gượng ép, muốn chúng ta không hoài nghi cũng khó.”
Ninh Nhụy Nhụy đằng sau không giữ được bình tĩnh: “Trương bá bá, chi bằng chúng ta ra ngoài làm chứng cho Nhậm chưởng giáo đi.”
“Không vội.” Trương Minh Đà khoát tay: “Hơn nữa, ngươi làm vậy cũng không có ý nghĩa gì. Bọn họ đã hạ quyết tâm liên kết chuyện này với quá khứ, thuận tiện bức lui Nhậm chưởng giáo mà thôi. Chúng ta ra ngoài làm chứng, bọn họ sẽ bắt chúng ta chứng minh. Mấy chuyện này quá phiền phức, không cần thiết.”
“Nhưng cũng không thể để cho bọn họ khi dễ Nhậm chưởng giáo.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói.
Trương Minh Đà mỉm cười: “Ngươi quá ngây thơ rồi. Cho dù ngươi muốn ra ngoài làm chứng, ngươi cho rằng ngươi trở ra được sao?
“Trương bá bá, bá bá nói vậy là có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy khó hiểu nhìn Trương Minh Đà.
Trương Minh Đà im lặng, thản nhiên nhìn Thạch Thuần vẫn yên tĩnh như chim cút bên cạnh.
“Sao?” Ninh Nhụy Nhụy vẫn không hiểu, nhưng chợt nàng cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Thạch Thuần quá yên tĩnh. Sau khi bước vào phòng, nàng không hề nói chuyện, hoàn toàn không hợp với tính cách hoạt bát của nàng.
“Nếu đã bị các ngươi nhìn ra, ta cũng không cải trang nữa.” Thạch Thuần thở dài, đưa tay lên mặt lau qua một cái, lộ ra hình dáng ban đầu, là một nữ nhân sắc mặt lạnh lùng khoảng ba mươi tuổi: “Hai ngươi tốt nhất đừng nên nhúc nhích. Ta đã sớm thả độc đằng trong phòng. Chỉ cần các ngươi động đậy, chúng sẽ đâm xuyên qua các ngươi.”
“Thạch Thuần đâu, ngươi đã làm gì con bé?” Ninh Nhụy Nhụy nhướng mày, cũng không sợ người này uy hiếp: “Nếu nàng ấy bị tổn thương một sợi lông, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận cả đời.”
“Ha ha, tình cảm sâu đậm nhỉ?” Nữ nhân mặt lạnh khẽ cười: “Nhưng ngươi yên tâm đi, tiểu ny tử đó không phải ta đối phó, tất nhiên sẽ có người ngăn cản nàng ta. Các ngươi chỉ cần đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta cũng không làm gì các ngươi.”
“Xem ra, các ngươi chuẩn bị khá đầy đủ.” Sắc mặt Ninh Nhụy Nhụy vẫn không thay đổi, nhưng nàng lại tự trách bản thân sơ sót, đồng thời cảm thấy không vui khi đám người Ảnh Tông thẩm thấu một cách vô khổng bất nhập như thế: “Tuy nhiên, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi thì ngươi nắm chắc bắt được hai chúng ta?"
“Có bắt được hay không cũng không quan trọng.” Nữ nhân mặt lạnh đốt cho mình điếu thuốc, hít hai hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói: “Quan trọng là ta có chuẩn bị mà đến, còn các ngươi thì lại sơ sẩy. Nội điểm này thôi cũng đủ rồi.”
Trong lời nói mang theo sự uy hiếp.
Hiển nhiên, lực chú ý của Trương Minh Đà và Ninh Nhụy Nhụy đều tập trung vào đại điện, khi đó nữ nhân này đã bố trí xong sát chiêu. Mặc dù tu vi của nàng ta không bằng Ninh Nhụy Nhụy, nhưng lại chiếm được tiên cơ. Đây cũng là sức mạnh của nàng ta.
Ninh Nhụy Nhụy tự biết sai lầm, đang suy nghĩ sửa sai.
“Đừng phí tâm tư đó nữa.” Trương Minh Đà lại khuyên: “Chúng ta cứ chờ xem kịch vui. Diễn đến lúc này rồi, nhân vật chính sẽ xuất hiện.”
Ninh Nhụy Nhụy im lặng không nói thêm gì nữa.
“Cái này mới đúng.” Nữ nhân mặt lạnh nhẹ gật đầu: “Người thức thời luôn sống lâu một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận