Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3735: Ngươi mở quán ăn hay là Khiêu đại thần thế?

Hai ngón tay của thanh niên tóc đuôi ngựa vẫn kẹp lấy cái đĩa không bỏ: “Cái này cũng chỉ vừa mới bưng lên, vì sao không thể cho chúng ta ăn chứ? Cũng không phải là không trả tiền mà.”
“Không được, quy củ chính là quy củ.” Nhân viên phục vụ kiên quyết từ chối: “Ông chủ nói, nếu nửa đường bán trao tay, hương vị tuyết hầu tử sẽ biến mất.”
“Mẹ kiếp, lão tử nói muốn là muốn.” Thanh niên tóc đuôi ngựa đoạt lấy, cười lạnh: “Ngươi cứ cản như vậy mãi, không phải có độc thật chứ?”
Nhân viên phục vụ nghe xong, nhất thời có chút không tiện ngăn cản, chỉ khuyên: “Tuyết hầu tử này đích thật chỉ có thể ai mua người nấy ăn. Bán trao tay sẽ xảy ra vấn đề, đây không phải nói đùa đâu.”
“Vậy lão tử lại càng phải ăn.” Thanh niên tóc đuôi ngựa nghe xong, lập tức giành lấy: “Bây giờ lão tử ăn đấy. Cho dù có độc, cũng chẳng làm gì được gia gia ta.”
Nhân viên phục vụ biến sắc, đưa tay muốn ngăn cản cũng không còn kịp.
Thanh niên tóc đuôi ngựa hai ba miếng đã cho hết đĩa thức ăn vào miệng, vừa nhai vừa giơ ngón tay cái lên: “Mùi vị cực phẩm, vừa mịn vừa dai, giống như muốn tan chảy trong miệng, có thể nói là ăn ngon vô cùng. Một chữ thôi, thật con mẹ nó tuyệt… Phốc!”
Lời còn chưa nói hết, thanh niên tóc đuôi ngựa mở to mắt, há miệng phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất.
“Mã Vĩ ca.”
“Đại ca.”
Đám người đi cùng với hắn ta vọt lên, xem xét tình trạng của thanh niên tóc đuôi ngựa, sau đó nhìn nhau, có chút khó mà tiếp nhận: “Chết, chết rồi?”
“Chẳng lẽ trong thức ăn thật sự có độc?”
“Mau bắt gã nhân viên phục vụ này lại.”
“Còn có hai người kia nữa, nhất định cũng có vấn đề.”
Đám người kai ngược lại bình tỉnh hơn. Ngoại trừ bạn gái thanh niên tóc đuôi ngựa đang khóc lóc, những người khác lập tức phân tán ra, bao vây Hạ Thiên và Dương San lại.
Hạ Thiên cười nói: “Người mà các ngươi cần bắt chính là ông chủ bên trong.”
“Đúng.” Một gã lưu manh tóc nhuộm xanh lấy lại tinh thần, nói với hai tiểu đệ: “Hai người các ngươi đi vào bắt ông chủ ra đây.”
Dương San cảm thấy tình huống có chút quái lạ, nhưng Hạ Thiên không nói gì, nàng cũng không tiện hỏi, mặc cho tình thế phát triển tiếp.
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi nhắc nhở ta thì có thể thoát khỏi hiềm nghi.” Gã lưu manh tóc xanh hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên: “Các ngươi có biết Mã Vĩ ca là ai không? Hôm nay hắn ta chết ở đây, các ngươi ai cũng đừng hòng chạy thoát.”
Dương San tức giận nói: “Hắn ta là ai, chúng ta chẳng có hứng thú muốn biết. Hắn ta chết cũng chẳng liên quan đến ta.”
“Tại sao lại không liên quan?” Gã lưu manh tóc xanh lạnh giọng nói: “Ai biết có phải các ngươi hạ độc hay không?”
“Hắn ta cũng không phải trúng độc mà chết.” Hạ Thiên nói.
Gã lưu manh tóc xanh ngẩn cả người, trừng mắt mắng Hạ Thiên: “Không phải ngươi nói trong thức ăn có độc sao?”
“Ta chưa từng nói qua trong thức ăn có độc.” Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói.
“Đánh rắm, rõ ràng là ngươi nói.” Gã lưu manh tóc xanh gấp lên, móc một con dao chỉ vào Hạ Thiên: “Vừa rồi chúng ta đều nghe thấy.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Ta nói chính là thứ nước màu đỏ này có độc, ta cũng không nói qua trong thức ăn có độc. Tự các ngươi cho rằng trong thức ăn có độc.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Gã lưu manh tóc xanh bị lời nói của Hạ Thiên làm cho phát mộng: “Tóm lại, bây giờ Mã Vĩ ca đã chết, các ngươi đều có thể là hung thủ, ai cũng đừng hòng trốn. Bây giờ ta sẽ gọi cho Bạch tam gia.”
Gã lưu manh tóc xanh chuẩn bị gọi điện thoại, ông chủ trong quán đã bị hai gã tiểu đệ áp giải ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông chủ bị kéo ra ngoài, gương mặt vẫn mờ mịt không hiểu: “Các ngươi chơi cái trò gì vậy?”
“Ngươi chính là ông chủ?” Gã lưu manh tóc xanh lạnh lùng nhìn ông chủ: “Mã Vĩ ca ăn thức ăn của quán ngươi, bây giờ bị độc chết, ngươi có cái gì muốn nói không?”
Ông chủ sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Ngươi nói đùa, thức ăn trong quán chúng ta toàn là nguyên liệu tự nhiên, làm sao có độc được chứ, chứ đừng nói chi hạ độc chết người.”
“Vậy ngươi hãy nhìn đi.” Gã lưu manh tóc xanh lui ra phía sau, nhường ra gã thanh niên tóc đuôi ngựa đang nằm trên mặt đất: “Vừa nãy hắn ta ăn tuyết hầu tử trong quán của ngươi, sau đó chết ngay lập tức.”
“Không thể nào?” Ông chủ lấy làm kinh hãi, nhanh chóng tiến lên kiểm tra gã thanh niên tóc đuôi ngựa: “Hắn ta còn chưa chết mà, vẫn còn cứu được.”
Gã lưu manh tóc xanh mừng rỡ, kéo ông chủ lại: “Ngươi nói là thật.”
“Đương nhiên là thật.” Ông chủ lại hỏi: “Ta nhớ vừa rồi ta chỉ làm một phần tuyết hầu tử cho một cặp tình nhân, tại sao hắn ta lại ăn?”
Lúc này, nhân viên phục vụ chỉ Hạ Thiên và Dương San: “Tuyết hầu tử vốn bán cho bọn họ, sau đó bọn họ không muốn ăn, người này liền cướp lấy, sau khi ăn vào thì chết.”
Ông chủ tức giận đến mức giơ chân: “Ta đã nói với ngươi rồi, tuyết hầu tử không bán hai lần. Nếu chuyển cho người khác ăn, nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
“Ta đã nói rồi, nhưng hắn ta không nghe.” Nhân viên phục vụ ủy khuất nói.
“Mẹ kiếp, bây giờ các ngươi đừng nói đến chuyện này nữa.” Gã lưu manh tóc xanh gấp lên, cầm dao chỉ vào tim ông chủ: “Ngươi nói có cách cứu Mã Vĩ ca, bây giờ ngươi lập tức cứu cho ta. Nếu không cứu được, ngươi bồi táng theo đi.”
“Muốn cứu hắn ta chỉ có một cách.” Ông chủ bị dọa sợ, vội vàng chỉ vào Dương San và Hạ Thiên: “Chính là để bọn họ nhỏ ra một giọt máu cho Mã Vĩ ca, hắn ta sẽ không sao.”
Dương San nghe xong, không nhịn được bật cười: “Ngươi mở quán ăn hay là Khiêu đại thần thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận