Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2964: Ngươi hãy giải quyết cho tốt

“Ngươi đích thật đã có tiến bộ, nhưng chút trình độ đó không phải đối thủ của ta.” Diệp Tuyệt Trần vẫn duy trì tự tin như cũ.
Hỏa Cửu Linh cũng không vội, cười nói: “Đừng vội, ăn một kiếm này của ta đi.”
Mũi kiếm của Hỏa Cửu Linh đột nhiên dâng trào kim quang, kiếm khí vỡ thành vô số hạt tròn tinh mịn, phóng vào mặt Diệp Tuyệt Trần.
“Toái Hoa Hỏa.”
Hỏa Cửu Linh thu kiếm, mỉm cười nhìn Diệp Tuyệt Trần.
Một thoáng sau, những hạt tròn nhỏ vụn tạo thành từng luồng trảm kích.
Lúc này, Diệp Tuyệt Trần giống như bị điện giật, miệng phun máu tươi ngã xuống đất, thật sự không cam lòng: “Bại bởi Hạ Thiên thì thôi đi, bây giờ còn thua trong tay ngươi.”
“Thật ra ngươi vẫn thua Hạ chưởng môn.” Hỏa Cửu Linh và Diệp Tuyệt Trần cũng không có bất kỳ cừu hận gì không giải được. Cho nên nàng cũng không ra tay hạ sát, chỉ cần đảm bảo hắn ta không gây phiền phức cho Hạ Thiên là được.
“Đúng vậy, lại bại bởi tay hắn.” Diệp Tuyệt Trần thở dài một tiếng, xem như nhận mệnh.
Một bên khác, Hạ Thiên đến thẳng đại điện tông môn Cửu Sơn Kiếm Môn.
“Ngươi là người phương nào? Tại sao lại dám tự tiên xông vào Cửu Sơn Kiếm Môn?” Đệ tử canh giữ trước đại điện đã nhìn ra được Hạ Thiên không phải đệ tử Cửu Sơn Kiếm Môn, hơn nữa cũng không giống người tiên tông khác, vì thế đã tiến lên ngăn cản hắn.
Hạ Thiên liếc nhìn người này, hỏi một câu: “Có phải Chưởng môn của các ngươi đang ở bên trong không?”
“Nếu ngươi còn không thông báo tính danh, ngươi đừng trách chúng ta vô lễ.” Thủ vệ bên trái lạnh giọng quát.
Thủ vệ còn lại nâng cao cảnh giác: “Ngươi mau rời khỏi đây. Nếu không, ta sẽ coi ngươi là ngoại địch, giết chết ngay tại chỗ.”
“Ta hỏi cái gì thì đáp cái nấy.” Hạ Thiên đâm cho hai người này một châm.
Hai thủ vệ trước điện trong nháy mắt trở nên nhu thuận, cung kính đáp: “Chưởng môn đang ở trong đại điện.”
Hạ Thiên lắc đầu nói: “Đám ngu ngốc các ngươi, nói nhẹ thì các ngươi không nghe. Châm này rất khó chịu đúng không?”
Gương mặt hai thủ vệ trước điện lộ ra vẻ thống khổ nhưng không hề phát ra âm thanh.
Hạ Thiên cũng không hứng thú làm khó dễ bọn họ, trực tiếp bước thẳng vào đại điện.
Trên vương tọa chính giữa đại điện, một lão giả râu tóc bạc trắng nhưng khí thế kinh người, tay trái còn cầm một thanh kiếm màu trắng bạc đang ngồi.
Nhìn thấy Hạ Thiên ung dung bước vào, ông lão tóc bạc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Ngươi còn lợi hại hơn so với lão phu đã nghĩ. Ta vốn cho rằng ngươi ít nhất phải tốn hơn ba ngày, nghĩ không ra chỉ có nửa ngày ngươi đã ra ngoài.”
“Lão đầu nhi, đừng nói chuyện giống như hiểu rõ ta lắm. Ta cũng chẳng quen biết ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, trừng mắt nhìn lão giả tóc bạc: “Còn nữa, nếu ngươi đã dám đánh lén ta, ngươi hãy sớm chọn kiểu chết đi.”
“Ha ha, quả nhiên rất ngông cuồng.” Lão giả tóc bạc cười khẽ, nheo lại cặp mắt đã lộ ra sát khí: “Trước đó, ta chỉ cho ngươi một bài học, để ngươi biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Xem ra, tâm huyết lần này của lão phu xem như uổng phí.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Thất bại thì nhận mình thất bại, ở đây gượng chống để làm gì?”
“Thật là, kẻ nhát gan thì không thể dạy, gỗ mục thì không điêu khắc được.” Lão giả tóc bạc hừ lạnh, bất bình nói: “Vốn lão phu thấy ngươi có thể giết chết Bồng Lai Vương và Vạn Lung Vương, cho rằng ngươi là một hạt giống tốt, cố ý muốn thu ngươi làm đệ tử quan môn, cố gắng bồi dưỡng ngươi. Đáng tiếc, ngươi lại không biết điều.”
“Vậy ta cất nhắc ngươi được không?” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ta quyết định thu ngươi làm đại đệ tử đóng cửa mở cửa. Không đúng, ngươi không xứng làm đồ đệ của ta, chỉ là đồ tôn, chuyên phụ trách mở cửa và đóng cửa.”
“Làm càn!” Lão giả tóc bạc nổi giận quát một tiếng, cả tòa cung điện đều chấn động cả lên: “Ngươi cho rằng lão phu là phế vật giống như Bồng Lai Vương và Vạn Lung Vương sao? Lão phu là nhất đại kiếm tông, cho dù Tiên đế đời thứ nhất cũng phải nể mặt ta ba phần.”
Hạ Thiên khinh thường nhún vai: “Vậy ngươi chẳng có gì đặc biệt.”
“Trẻ tuổi thì không biết trời cao đất rộng, cứ tưởng mình vô địch thiên hạ.” Lão giả tóc bạc giận quá hóa cười, đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Lão phu là tiền bối tu tiên giả, ở đây thật lòng khuyên ngươi một câu, đại đạo ngàn vạn, tinh kỳ la bố, ngươi ngàn vạn lần đừng có càn rỡ. Từ Côn Luân đã chào hỏi ta một câu. Hôm nay ta lưu lại cho ngươi một mạng, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt.”
“Nói nhảm nhiều quá.” Hạ Thiên cảm thấy chẳng có gì thú vị: “Nếu ngươi sợ, ngươi hãy tự phế đan điền, sau đó giải tán Thần Quang trận bên trên là được. Ta sẽ không giết ngươi.”
Lão giả tóc bạc lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, bỗng rút kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía Hạ Thiên.
“Chiêu thức như vậy vô hiệu đối với ta.” Hạ Thiên hờ hững bước mấy bước, ngân châm đầu ngón tay khẽ nhấn đến, phong bế lại khe nứt thời không chuẩn bị chém ra.
Một luồng hồ quang từ mũi kiếm triệt thoái về phía sau, trở lại vào vỏ kiếm sâu như vực.
Lão giả tóc bạc không khỏi kinh ngạc: “Ngươi có thể phong bế Liệt Không Trảm của ta?”
“Cái này có gì khó đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Xuất xứ chân chính khe nứt thời không của ngươi thật ra không phải kiếm mà là vỏ. Chỉ cần phong bế vỏ kiếm của ngươi, kiếm của ngươi cũng chẳng có gì khác với phế vật.”
“Ha ha, ngươi quả nhiên là người rất có tài.” Lão giả tóc bạc nhìn chằm chằm Hạ Thiên, một lát sau cười rộ lên, quăng kiếm đi, sau đó rời khỏi vương tọa, nhanh chân bước đến gần Hạ Thiên, làm ra vẻ thân cận: “Khi Từ Côn Luân khoác lác với ta, lão phu còn tưởng rằng hắn ta yêu ai yêu cả đường đi, khoe khoang thay cho con rể tương lai của mình. Nghĩ không ra ngươi thật sự có thực lực kinh khủng như vậy.”
“Nói xong chưa, vậy ngươi có thể chết rồi.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận